Kiếm chủng mới yên tĩnh chưa được bao lâu lại trở nên hỗn loạn, đâu đâu cũng thấy đệ tử Kiếm Các bao vây tiêu trừ Huyết Diễm Quỷ Linh.
Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên, nhắc nhở mọi người Huyết Diễm Quỷ Linh không dễ đối phó. Nhưng vẫn không ngăn được sự điên cuồng và quyết tâm của mọi người, trận chiến lập tức trở nên tàn khốc và kịch liệt.
Nhóm Lâm Thu Sam cũng không kìm lòng được nữa, chuẩn bị ra tay thì bị Lâm Nhất ngăn lại: “Không vội”.
“Tại sao? Có được một viên đá Diễm Tinh là có được chỉ tiêu đệ tử nội môn, còn chờ gì nữa… Số lượng Huyết Diễm Quỷ Linh vốn đã không nhiều rồi”, Trần Lăng và Cố Bắc Huyền hơi sốt ruột, hầu như tất cả Huyết Diễm Quỷ Linh đều đã có người để mắt.
Nếu không xông lên thì không còn cơ hội nữa.
Lâm Nhất duỗi tay ra chỉ, trầm ngâm nói: “Huynh nhìn thử xem Sở Hạo Vũ và các cao thủ đệ tử nội môn có ai hành động không?”
Mấy người nghe xong thì lật đật nhìn sang, không chỉ nhóm Sở Hạo Vũ, Giang Phong, Thường Hạo không có động tĩnh, mà rất nhiều đệ tử có thực lực mạnh ở nội môn đều không nhúc nhích, như thể không liên quan đến mình.
Chỉ là sự hung bạo thi thoảng loé lên trong mắt họ khiến người ta rùng mình kinh hãi.
“Lấy được rồi!”
Trong trận hỗn chiến, một nhóm người giết được Huyết Diễm Quỷ Linh trước tiên, người có thực lực vượt trội hơn trong số đó giành được đá Diễm Tinh trước.
Trên mặt hắn ta không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết, hắn ta nhảy lên không trung muốn ra khỏi kiếm chủng, rời xa vùng đất đầy rẫy nguy hiểm này.
Bùm!
Chỉ là hắn ta vừa đứng dậy đã có vô số sát chiêu ập đến như núi biển áp đảo. Còn chưa kịp bay lên đã trúng chiêu, thảm không nỡ nhìn, đá Diễm Tinh trong tay cũng văng ra ngoài.
“He he, đến lúc hành động rồi!”
Trong mắt mấy tên đệ tử nội môn hiện lên tia lạnh lùng, chúng cười gằn rồi chạy nhanh tới.
Thực lực của đệ tử nội môn vốn đã mạnh hơn đại đa số đệ tử ngoại môn, nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi bây giờ chúng lại đột nhiên vùng lên rồi lao ra tung hoành ngang dọc như chốn không người.
“Mẹ kiếp, đám người này thật quỷ quyệt!”
Mấy người Cố Bắc Huyền nhìn thấy cảnh này mà sống lưng lạnh toát, suýt nữa thì mắc bẫy của chúng.
Lâm Nhất lại khá bình tĩnh, cũng không thể nói là quỷ quyệt hay không, nhưng tâm cảnh tu vi của chúng thì đã mất sạch rồi.
So với các đệ tử nội môn khác, rõ ràng tâm cảnh của đám đệ tử nội môn này cao hơn một bậc. Đối mặt với sự cám dỗ của đá Diễm Tinh, phần lớn đều giữ được bình tĩnh.
Trong trận chiến cuối cùng, đến giờ phút này chỉ cần có bất kỳ điểm yếu nào thì sẽ bị phóng đại vô hạn.
Sau đó nếu bị kẻ khác nắm được cơ hội thì sẽ thất bại ngay lập tức.
Một lát sau, rất nhiều đệ tử nội môn cũng tham gia vào trận hỗn chiến. Lúc này Lâm Nhất lên tiếng: “Có thể hành động rồi, nhưng mọi người cẩn thận một chút, chỉ cần luôn đề cao cảnh giác thì với thực lực của mọi người, liên thủ giành được vài viên đá Diễm Tinh không khó. Vô Ưu, đệ cũng lên cùng đi”.
“He he, được”.
“Đa tạ Lâm sư đệ đã nhắc nhở”.
Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên, nhắc nhở mọi người Huyết Diễm Quỷ Linh không dễ đối phó. Nhưng vẫn không ngăn được sự điên cuồng và quyết tâm của mọi người, trận chiến lập tức trở nên tàn khốc và kịch liệt.
Nhóm Lâm Thu Sam cũng không kìm lòng được nữa, chuẩn bị ra tay thì bị Lâm Nhất ngăn lại: “Không vội”.
“Tại sao? Có được một viên đá Diễm Tinh là có được chỉ tiêu đệ tử nội môn, còn chờ gì nữa… Số lượng Huyết Diễm Quỷ Linh vốn đã không nhiều rồi”, Trần Lăng và Cố Bắc Huyền hơi sốt ruột, hầu như tất cả Huyết Diễm Quỷ Linh đều đã có người để mắt.
Nếu không xông lên thì không còn cơ hội nữa.
Lâm Nhất duỗi tay ra chỉ, trầm ngâm nói: “Huynh nhìn thử xem Sở Hạo Vũ và các cao thủ đệ tử nội môn có ai hành động không?”
Mấy người nghe xong thì lật đật nhìn sang, không chỉ nhóm Sở Hạo Vũ, Giang Phong, Thường Hạo không có động tĩnh, mà rất nhiều đệ tử có thực lực mạnh ở nội môn đều không nhúc nhích, như thể không liên quan đến mình.
Chỉ là sự hung bạo thi thoảng loé lên trong mắt họ khiến người ta rùng mình kinh hãi.
“Lấy được rồi!”
Trong trận hỗn chiến, một nhóm người giết được Huyết Diễm Quỷ Linh trước tiên, người có thực lực vượt trội hơn trong số đó giành được đá Diễm Tinh trước.
Trên mặt hắn ta không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết, hắn ta nhảy lên không trung muốn ra khỏi kiếm chủng, rời xa vùng đất đầy rẫy nguy hiểm này.
Bùm!
Chỉ là hắn ta vừa đứng dậy đã có vô số sát chiêu ập đến như núi biển áp đảo. Còn chưa kịp bay lên đã trúng chiêu, thảm không nỡ nhìn, đá Diễm Tinh trong tay cũng văng ra ngoài.
“He he, đến lúc hành động rồi!”
Trong mắt mấy tên đệ tử nội môn hiện lên tia lạnh lùng, chúng cười gằn rồi chạy nhanh tới.
Thực lực của đệ tử nội môn vốn đã mạnh hơn đại đa số đệ tử ngoại môn, nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi bây giờ chúng lại đột nhiên vùng lên rồi lao ra tung hoành ngang dọc như chốn không người.
“Mẹ kiếp, đám người này thật quỷ quyệt!”
Mấy người Cố Bắc Huyền nhìn thấy cảnh này mà sống lưng lạnh toát, suýt nữa thì mắc bẫy của chúng.
Lâm Nhất lại khá bình tĩnh, cũng không thể nói là quỷ quyệt hay không, nhưng tâm cảnh tu vi của chúng thì đã mất sạch rồi.
So với các đệ tử nội môn khác, rõ ràng tâm cảnh của đám đệ tử nội môn này cao hơn một bậc. Đối mặt với sự cám dỗ của đá Diễm Tinh, phần lớn đều giữ được bình tĩnh.
Trong trận chiến cuối cùng, đến giờ phút này chỉ cần có bất kỳ điểm yếu nào thì sẽ bị phóng đại vô hạn.
Sau đó nếu bị kẻ khác nắm được cơ hội thì sẽ thất bại ngay lập tức.
Một lát sau, rất nhiều đệ tử nội môn cũng tham gia vào trận hỗn chiến. Lúc này Lâm Nhất lên tiếng: “Có thể hành động rồi, nhưng mọi người cẩn thận một chút, chỉ cần luôn đề cao cảnh giác thì với thực lực của mọi người, liên thủ giành được vài viên đá Diễm Tinh không khó. Vô Ưu, đệ cũng lên cùng đi”.
“He he, được”.
“Đa tạ Lâm sư đệ đã nhắc nhở”.