*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lát sau, chân nguyên tăng lên đến mức sắp bùng nổ lại được thanh lọc, toả sáng rực rỡ, cô đọng tinh khiết.
Khi Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển, cuối cùng cảm giác cơ thể sắp nổ tung vì bành trướng này cũng dần dần ổn định lại.
Sau khi vận chuyển kiếm quyết một đại chu thiên, ánh sáng bạc trên người Lâm Nhất trở nên đục, trước đó là núi lửa sắp phun trào, bây giờ lại là đầm sâu trong veo tĩnh mịch. Cái trước táo bạo phóng túng, cái sau có vẻ trầm tĩnh và mạnh mẽ hơn.
Lúc này Lâm Nhất tựa như một cây sen xanh đâm chồi nảy lộc một cách suôn sẻ như nước chảy thành sông.
Sau khi trải qua cơn điên cuồng vừa rồi, quá trình đột phá cảnh giới Âm Huyền viên mãn yên bình hơn trong dự đoán rất nhiều. Chỉ nhẹ nhàng như thế, suôn sẻ, tĩnh lặng như một cây cỏ non mọc trên mặt đất.
Cảm giác này rất huyền diệu, trước đây mỗi lần Lâm Nhất đột phá, không đến nỗi kinh thiên động địa thì cũng xảy ra dị tượng, ít nhất thì động tĩnh sẽ khá lớn, khí thế phóng ra sẽ khiến khu vực xung quanh chấn động.
Chưa bao giờ giống như lần này.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Lâm Nhất cảm thấy đột phá cảnh giới Dương Huyền chỉ là một chuyện nhỏ.
Hai canh giờ sau, Lâm Nhất mở mắt ra, thở một hơi thật dài, khí chất toàn thân đang lặng lẽ biến đổi về chất.
Hắn từ từ đứng lên, thoạt nhìn không có thay đổi gì quá lớn ngoại trừ quần áo bị rách.
Nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ phát hiện Lâm Nhất cao hơn một chút, đường cong cơ bắp ẩn chứa sức mạnh bùng nổ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Rõ ràng nhìn rất cường tráng, nhưng tổng thể lại như một viên ngọc đẹp tuyệt thế, dịu dàng động lòng người.
“Thú vị... Không ngờ Nước Huyền Âm này lại có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của võ giả”.
Tay phải Lâm Nhất như ngọc, trong mắt có vẻ kinh ngạc thoáng qua.
Hắn đã luyện hoá không ít đan dược và kỳ hoa dị thảo có tác dụng tăng về thực lực, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống kì quái như vậy.
Cứ thế đột phá không chút động tĩnh, sâu trong lòng không có chút phấn khích nào.
Nhưng sự thay đổi mà Nước Huyền Âm mang lại lại là thật, không phải giả.
Hắn vừa nhẩm niệm, khí tức thuộc về cảnh giới Dương Huyền tiểu thành chậm rãi phóng ra, chân nguyên màu bạc ở vùng Tử Phủ nóng hơn rất nhiều so với khi còn cảnh giới Âm Huyền.
Sức mạnh ẩn chứa trong nhiệt độ này đã thay đổi khác biệt như ngày và đêm. Hắn có thể cảm nhận được rõ nhờ đột phá kiểu này mà thực lực bản thân đã tăng lên ít nhất năm mươi phần trăm.
Tiến bộ như vậy khá là đáng sợ.
Bùm!
Lâm Nhất đột nhiên ra tay, năm ngón tay siết chặt lại rồi đấm một quyền xuống đất. Gần như ngay khi quyền mang đánh xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố hình xoắn ốc thật to sâu gần một trăm mét, đường kính một nghìn mét.
Đáy hố sâu đến mức mà Lâm Nhất nhìn phải tặc lưỡi hít hà.
Cho đến lúc này, sâu trong mắt hắn mới lộ ra vẻ phấn khích, đôi mắt sáng rực lên.
Một lát sau, chân nguyên tăng lên đến mức sắp bùng nổ lại được thanh lọc, toả sáng rực rỡ, cô đọng tinh khiết.
Khi Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển, cuối cùng cảm giác cơ thể sắp nổ tung vì bành trướng này cũng dần dần ổn định lại.
Sau khi vận chuyển kiếm quyết một đại chu thiên, ánh sáng bạc trên người Lâm Nhất trở nên đục, trước đó là núi lửa sắp phun trào, bây giờ lại là đầm sâu trong veo tĩnh mịch. Cái trước táo bạo phóng túng, cái sau có vẻ trầm tĩnh và mạnh mẽ hơn.
Lúc này Lâm Nhất tựa như một cây sen xanh đâm chồi nảy lộc một cách suôn sẻ như nước chảy thành sông.
Sau khi trải qua cơn điên cuồng vừa rồi, quá trình đột phá cảnh giới Âm Huyền viên mãn yên bình hơn trong dự đoán rất nhiều. Chỉ nhẹ nhàng như thế, suôn sẻ, tĩnh lặng như một cây cỏ non mọc trên mặt đất.
Cảm giác này rất huyền diệu, trước đây mỗi lần Lâm Nhất đột phá, không đến nỗi kinh thiên động địa thì cũng xảy ra dị tượng, ít nhất thì động tĩnh sẽ khá lớn, khí thế phóng ra sẽ khiến khu vực xung quanh chấn động.
Chưa bao giờ giống như lần này.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Lâm Nhất cảm thấy đột phá cảnh giới Dương Huyền chỉ là một chuyện nhỏ.
Hai canh giờ sau, Lâm Nhất mở mắt ra, thở một hơi thật dài, khí chất toàn thân đang lặng lẽ biến đổi về chất.
Hắn từ từ đứng lên, thoạt nhìn không có thay đổi gì quá lớn ngoại trừ quần áo bị rách.
Nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ phát hiện Lâm Nhất cao hơn một chút, đường cong cơ bắp ẩn chứa sức mạnh bùng nổ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Rõ ràng nhìn rất cường tráng, nhưng tổng thể lại như một viên ngọc đẹp tuyệt thế, dịu dàng động lòng người.
“Thú vị... Không ngờ Nước Huyền Âm này lại có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của võ giả”.
Tay phải Lâm Nhất như ngọc, trong mắt có vẻ kinh ngạc thoáng qua.
Hắn đã luyện hoá không ít đan dược và kỳ hoa dị thảo có tác dụng tăng về thực lực, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống kì quái như vậy.
Cứ thế đột phá không chút động tĩnh, sâu trong lòng không có chút phấn khích nào.
Nhưng sự thay đổi mà Nước Huyền Âm mang lại lại là thật, không phải giả.
Hắn vừa nhẩm niệm, khí tức thuộc về cảnh giới Dương Huyền tiểu thành chậm rãi phóng ra, chân nguyên màu bạc ở vùng Tử Phủ nóng hơn rất nhiều so với khi còn cảnh giới Âm Huyền.
Sức mạnh ẩn chứa trong nhiệt độ này đã thay đổi khác biệt như ngày và đêm. Hắn có thể cảm nhận được rõ nhờ đột phá kiểu này mà thực lực bản thân đã tăng lên ít nhất năm mươi phần trăm.
Tiến bộ như vậy khá là đáng sợ.
Bùm!
Lâm Nhất đột nhiên ra tay, năm ngón tay siết chặt lại rồi đấm một quyền xuống đất. Gần như ngay khi quyền mang đánh xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố hình xoắn ốc thật to sâu gần một trăm mét, đường kính một nghìn mét.
Đáy hố sâu đến mức mà Lâm Nhất nhìn phải tặc lưỡi hít hà.
Cho đến lúc này, sâu trong mắt hắn mới lộ ra vẻ phấn khích, đôi mắt sáng rực lên.