Chiến trận này quá đáng sợ, chỉ uy thế đã khiến thiên địa biến sắc, trở nên tối tăm.
Có hơi thở cực kỳ kiềm chế rơi xuống từ đầu của tượng voi thánh, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Ngẩng đầu nhìn lên, đám người ở trên đầu tượng đáng sợ tựa như thần linh vậy, tràn đầy uy nghiêm và uỷ dị, lộ ra hơi thở nguy hiểm vô tận.
“Chết đến nơi rồi còn chưa biết, đúng là đáng thương”.
Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Thần U mặc áo trắng, cầm một bia đá màu tím, trên bia đá có in Linh văn cổ xưa, tản ra huyền quang lạnh lẽo.
“Ba giới tử muốn lấy mạng ngươi, không ai có thể ngăn cản, trên con đường thông thiên này không ai cứu được ngươi đâu, thần tiên có đến cũng vô dụng!” Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Huyền Long là một thanh niên áo đen, sắc mặt gã lạnh lùng, tay cầm chiến kỳ màu máu, lá cờ có màu rực rỡ như máu tươi, phát ra tiếng phần phật.
Trong lúc lá cờ lay động, không gian cũng hơi rung động, tràn ngập năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất kinh khủng.
“Nhưng hôm nay ta vẫn chưa muốn chết”, Lâm Nhất cười khẩy, trong mắt lộ vẻ giễu cợt.
“Ngươi không hề biết ba giới tử đáng sợ đến mức nào, chỉ khí vật mà họ ban cho cũng có thể giết chết ngươi một cách dễ dàng rồi!”
Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Thiên Càn lên tiếng, trước mặt gã ta có một ngọn lửa lơ lửng, trong ngọn lửa có một cái móng vuốt chỉ có xương đang động đấy, trông cực kỳ quái lạ.
Bia đá, chiến kỳ, cốt trảo!
Đây là ba món sát khí đáng sợ, còn kinh khủng hơn hàng nhái Huyền Long Xích trước đó, khiến lòng người hoảng hốt, không dám nhìn thẳng.
Đột nhiên có người kinh ngạc hét lên, đây là báu vật mà ba giới tử từng tự mình sử dụng, vì để trấn áp Lâm Nhất mà bọn họ ban cho những chiến tướng này.
Chuyện này thật sự quá khó tin, các giới tử rất coi trọng Lâm Nhất này.
Đám giới tử này đúng là quan tâm hắn quá!
Trong mắt Lâm Nhất có phong mang loé lên, hắn lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho người đợi biết ba giới tử cũng chỉ là một đám tép riu mà thôi. Còn hôm nay… Đừng ai trong các ngươi muốn rời đi!”
“Láo xược! Tên thấp hèn như ngươi mà xứng tranh đấu với giới tử sao!”
Có người nổi giận, lửa giận ngút trời, sát khí trong mắt cũng nóng rực như lửa.
Giới tử là thần thánh trong lòng bọn họ, không thể để ai sỉ nhục cả.
Những người khác cũng đều trợn mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt loé lên sát khí vô cùng đáng sợ.
Giới tử của mười phương chiến giới, dù là người nào cũng đều khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, thiên tài chí tôn không thể chiến thắng. Bọn họ vừa sinh ra đã không tầm thường, được định sẵn sẽ trở nên nổi bật ở con đường thông thiên, bảng xếp hạng trận chung kết chỉ tổ chức trong nội bộ bọn họ, những người khác cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Trên con đường thông thiên này, giới tử chính là tượng trưng của vô địch. Ngoài những giới tử khác, bất cứ ai cũng sẽ trở nên mờ nhạt trước bọn họ.
Giới tử là không thể vượt qua, bọn họ là tượng trung của thiên tài vô song.
Nhưng Lâm Nhất lại khác, hắn không sợ hãi chút nào, dáng vẻ ngông cuồng và ngỗ ngược kia khiến rất nhiều chiến tướng nổi giận.
“Chỉ là một tên thấp hèn xuất thân từ hạ giới cũng dám so sánh với giới tử, trong đầu ngươi chứa thứ gì vậy?”
Trên đầu tượng voi thánh có người cất giọng khinh thường, cười khẩy châm chọc.
“Đại ca, tên này quá ngông cuồng, để ta xử lý hắn!”
Người nói chuyện chính là Niếp Huyền, tất cả hạ nhân của hắn ta đều chết trong tay Lâm Nhất, khúc mắc trong lòng hắn ta mãi không thể tháo gỡ được.
Có hơi thở cực kỳ kiềm chế rơi xuống từ đầu của tượng voi thánh, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Ngẩng đầu nhìn lên, đám người ở trên đầu tượng đáng sợ tựa như thần linh vậy, tràn đầy uy nghiêm và uỷ dị, lộ ra hơi thở nguy hiểm vô tận.
“Chết đến nơi rồi còn chưa biết, đúng là đáng thương”.
Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Thần U mặc áo trắng, cầm một bia đá màu tím, trên bia đá có in Linh văn cổ xưa, tản ra huyền quang lạnh lẽo.
“Ba giới tử muốn lấy mạng ngươi, không ai có thể ngăn cản, trên con đường thông thiên này không ai cứu được ngươi đâu, thần tiên có đến cũng vô dụng!” Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Huyền Long là một thanh niên áo đen, sắc mặt gã lạnh lùng, tay cầm chiến kỳ màu máu, lá cờ có màu rực rỡ như máu tươi, phát ra tiếng phần phật.
Trong lúc lá cờ lay động, không gian cũng hơi rung động, tràn ngập năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất kinh khủng.
“Nhưng hôm nay ta vẫn chưa muốn chết”, Lâm Nhất cười khẩy, trong mắt lộ vẻ giễu cợt.
“Ngươi không hề biết ba giới tử đáng sợ đến mức nào, chỉ khí vật mà họ ban cho cũng có thể giết chết ngươi một cách dễ dàng rồi!”
Thủ lĩnh chiến tướng của chiến giới Thiên Càn lên tiếng, trước mặt gã ta có một ngọn lửa lơ lửng, trong ngọn lửa có một cái móng vuốt chỉ có xương đang động đấy, trông cực kỳ quái lạ.
Bia đá, chiến kỳ, cốt trảo!
Đây là ba món sát khí đáng sợ, còn kinh khủng hơn hàng nhái Huyền Long Xích trước đó, khiến lòng người hoảng hốt, không dám nhìn thẳng.
Đột nhiên có người kinh ngạc hét lên, đây là báu vật mà ba giới tử từng tự mình sử dụng, vì để trấn áp Lâm Nhất mà bọn họ ban cho những chiến tướng này.
Chuyện này thật sự quá khó tin, các giới tử rất coi trọng Lâm Nhất này.
Đám giới tử này đúng là quan tâm hắn quá!
Trong mắt Lâm Nhất có phong mang loé lên, hắn lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho người đợi biết ba giới tử cũng chỉ là một đám tép riu mà thôi. Còn hôm nay… Đừng ai trong các ngươi muốn rời đi!”
“Láo xược! Tên thấp hèn như ngươi mà xứng tranh đấu với giới tử sao!”
Có người nổi giận, lửa giận ngút trời, sát khí trong mắt cũng nóng rực như lửa.
Giới tử là thần thánh trong lòng bọn họ, không thể để ai sỉ nhục cả.
Những người khác cũng đều trợn mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt loé lên sát khí vô cùng đáng sợ.
Giới tử của mười phương chiến giới, dù là người nào cũng đều khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, thiên tài chí tôn không thể chiến thắng. Bọn họ vừa sinh ra đã không tầm thường, được định sẵn sẽ trở nên nổi bật ở con đường thông thiên, bảng xếp hạng trận chung kết chỉ tổ chức trong nội bộ bọn họ, những người khác cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Trên con đường thông thiên này, giới tử chính là tượng trưng của vô địch. Ngoài những giới tử khác, bất cứ ai cũng sẽ trở nên mờ nhạt trước bọn họ.
Giới tử là không thể vượt qua, bọn họ là tượng trung của thiên tài vô song.
Nhưng Lâm Nhất lại khác, hắn không sợ hãi chút nào, dáng vẻ ngông cuồng và ngỗ ngược kia khiến rất nhiều chiến tướng nổi giận.
“Chỉ là một tên thấp hèn xuất thân từ hạ giới cũng dám so sánh với giới tử, trong đầu ngươi chứa thứ gì vậy?”
Trên đầu tượng voi thánh có người cất giọng khinh thường, cười khẩy châm chọc.
“Đại ca, tên này quá ngông cuồng, để ta xử lý hắn!”
Người nói chuyện chính là Niếp Huyền, tất cả hạ nhân của hắn ta đều chết trong tay Lâm Nhất, khúc mắc trong lòng hắn ta mãi không thể tháo gỡ được.