Hắn ta liên tục hỏi ngược lại, vô số báu vật hiếm có lần lượt được hắn ta nói ra.
Trong lòng Lâm Nhất hơi dao động, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: “Ta không thích người nói chuyện vòng vo, có gì cứ nói thẳng, ta không tin ngươi có thể đưa ra những báu vật này”.
Tần Phong vẫn cười thản nhiên: “Ta cũng không cần đưa ra hết, ta chỉ cần biết là có nhiều hơn ngươi đã đủ khiến ngươi động lòng rồi. Nơi này không phải nơi nói chuyện, nếu ngươi dám, có thể đổi một nơi khác nói chuyện với ta”.
“Lâm Nhất!”
Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ đều cảm nhận được khí thế vô cùng mạnh mẽ của Tần Phong, thật sự ghê gớm hơn Phong Huyền nhiều.
Người này dường như đã trải qua kiếp nạn sinh tử nào đó, khí phách và tầm nhìn cao hơn người khác, thân thể cũng như được thiên địa gột rửa, đơn giản tự nhiên, nhưng lại chứa đựng phong mang, giống như một hung thú thượng cổ có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
“Một người ngay cả Phong Huyền cũng dám giết mà không có chút can đảm này sao?”
Tần Phong cười giễu cợt, khiến người ta không biết rốt cuộc hắn ra đang nói khích Lâm Nhất hay thật sự coi thường hắn.
“Đợi ta ở đây”.
Lâm Nhất tự tin rằng mình có roi Tử Diễm Lôi Hoàng, lá bài tẩy để thăng cấp thành đạo binh ở trong tay, cho nên không quá sợ đối phương sẽ giở trò.
“Đi theo ta!”
Tần Phong nở nụ cười, hắn ta loé lên, biến mất ở trước mặt Lâm Nhất, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhất chỉ thoáng sửng sốt đã không thấy rõ bóng dáng của đối phương nữa, hắn vội vàng sử dụng Đằng Vân Quyết đuổi theo.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió liên tục vang lên, nhưng đối phương đã đi trước một bước, từ đầu đến cuối vẫn chiếm được lợi thế. Lâm Nhất thúc giục công pháp đến mức tối đa, gần như bước đi trong hư không, cưỡi mây đạp giá, nhưng vẫn đuổi theo một cách khó khăn.
Nửa khắc sau, Lâm Nhất dừng bước trên một mái hiên, hơi nhíu mày.
Tần Phong ở phía trước chợt biến mất, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn chút hơi thở.
Oanh!
Hắn không kịp đuổi theo đối phương, trong thiên địa xuất hiện một luồng sát khí đáng sợ, bóng đêm đột nhiên buông xuống. Một bóng người bay đến từ trên không trung, nâng tay đánh mạnh một chưởng về phía Lâm Nhất.
Không phải Tần Phong, đây cũng là một cường giả Thiên Phách nhất trọng thiên.
Đối phương đã mai phục từ lâu, chính là đợi thời khắc này để hành động.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng, một chưởng này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất sẽ phải mất mạng.
Một chưởng đã chuẩn bị từ trước, đánh tới từ trên không trung, chứa đựng uy lực không thể nào tưởng tượng nổi.
Dù là Lâm Nhất trong lúc đuổi theo Tần Phong vẫn luôn chú ý cũng có chút không kịp đối phó.
Oanh!
Trong lòng Lâm Nhất hơi dao động, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: “Ta không thích người nói chuyện vòng vo, có gì cứ nói thẳng, ta không tin ngươi có thể đưa ra những báu vật này”.
Tần Phong vẫn cười thản nhiên: “Ta cũng không cần đưa ra hết, ta chỉ cần biết là có nhiều hơn ngươi đã đủ khiến ngươi động lòng rồi. Nơi này không phải nơi nói chuyện, nếu ngươi dám, có thể đổi một nơi khác nói chuyện với ta”.
“Lâm Nhất!”
Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ đều cảm nhận được khí thế vô cùng mạnh mẽ của Tần Phong, thật sự ghê gớm hơn Phong Huyền nhiều.
Người này dường như đã trải qua kiếp nạn sinh tử nào đó, khí phách và tầm nhìn cao hơn người khác, thân thể cũng như được thiên địa gột rửa, đơn giản tự nhiên, nhưng lại chứa đựng phong mang, giống như một hung thú thượng cổ có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
“Một người ngay cả Phong Huyền cũng dám giết mà không có chút can đảm này sao?”
Tần Phong cười giễu cợt, khiến người ta không biết rốt cuộc hắn ra đang nói khích Lâm Nhất hay thật sự coi thường hắn.
“Đợi ta ở đây”.
Lâm Nhất tự tin rằng mình có roi Tử Diễm Lôi Hoàng, lá bài tẩy để thăng cấp thành đạo binh ở trong tay, cho nên không quá sợ đối phương sẽ giở trò.
“Đi theo ta!”
Tần Phong nở nụ cười, hắn ta loé lên, biến mất ở trước mặt Lâm Nhất, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhất chỉ thoáng sửng sốt đã không thấy rõ bóng dáng của đối phương nữa, hắn vội vàng sử dụng Đằng Vân Quyết đuổi theo.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió liên tục vang lên, nhưng đối phương đã đi trước một bước, từ đầu đến cuối vẫn chiếm được lợi thế. Lâm Nhất thúc giục công pháp đến mức tối đa, gần như bước đi trong hư không, cưỡi mây đạp giá, nhưng vẫn đuổi theo một cách khó khăn.
Nửa khắc sau, Lâm Nhất dừng bước trên một mái hiên, hơi nhíu mày.
Tần Phong ở phía trước chợt biến mất, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn chút hơi thở.
Oanh!
Hắn không kịp đuổi theo đối phương, trong thiên địa xuất hiện một luồng sát khí đáng sợ, bóng đêm đột nhiên buông xuống. Một bóng người bay đến từ trên không trung, nâng tay đánh mạnh một chưởng về phía Lâm Nhất.
Không phải Tần Phong, đây cũng là một cường giả Thiên Phách nhất trọng thiên.
Đối phương đã mai phục từ lâu, chính là đợi thời khắc này để hành động.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng, một chưởng này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất sẽ phải mất mạng.
Một chưởng đã chuẩn bị từ trước, đánh tới từ trên không trung, chứa đựng uy lực không thể nào tưởng tượng nổi.
Dù là Lâm Nhất trong lúc đuổi theo Tần Phong vẫn luôn chú ý cũng có chút không kịp đối phó.
Oanh!