Nếu là người bình thường, dù là Phong Vô Hận mấy nửa năm cũng chưa chắc có thể luyện hoá được một phần ba lực lượng bên trong.
Nhưng gặp Thượng Long Cửu Biến này, lực lượng của nó còn không đủ để hắn tu luyện đến tầng ba đỉnh phong.
“Xem ra dù mình không có hứng thú cũng phải đến buổi đấu giá tử vong một chuyến rồi”.
Lâm Nhất siết chặt tay, bóp vỡ Huyền Lôi Châu.
Quảng trường Thiên Lăng nằm ở trung tâm thành Thiên Lăng, là một mảnh đất rộng lớn được lát bạch ngọc. Nhìn từ trên không xuống, nó giống như một viên ngọc tuyệt thế hoàn mỹ không tỳ vết được khảm trong thành Thiên Lăng sầm uất, khí thế, vô hình khiến toà thành này trở nên tĩnh mịch hơn rất nhiều.
Lúc này, quảng trường vô cùng rộng lớn, hùng vĩ bát ngát rất đông đúc, vô số thiên tài trong thành đều chạy đến.
Buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu đã có mấy vạn người tập trung ở đây, nhưng lại không có vẻ quá chật chội.
Sau khi ký khế ước sinh tử, mọi người đi vào trong, tuỳ tiện chọn một bồ đoàn ngồi xuống. Nhìn khung cảnh, ai không biết còn cho rằng là có tiền bối đại năng sắp truyền công thuyết pháp ở nơi này.
Ở trung tâm chỗ mọi người ngồi là những đình đài lầu các, rất nhiều người đang vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm bên trong.
Rất rõ ràng những người này đều là thiên tài thế gia của thành Thiên Lăng, ai cũng có gia thế đáng sợ.
Thậm chí cũng có thể tưởng tượng được nhân vật chính của buổi đấu giá tử vong này chắc chắn cũng sẽ là bọn họ. Thiên tài bình thường muốn bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ là chuyện khá khó khăn…
“Đông đúc quá…”
Lâm Nhất ký xong khế ước sinh tử, tuỳ tiện ngồi trên một bồ đoàn nhìn khung cảnh này, thầm nói trong lòng.
Hắn chỉ tiện mắt nhìn thoáng qua những đình đài lầu các kia mấy lần đã phát hiện rất nhiều hơi thở cường đại. Thậm chí có vài người còn chưa phải cảnh giới Âm Dương đã thu hút sự chú ý của hắn.
Dương Phàm nói đúng, buổi họp mặt của Hướng Thiên Hà hoàn toàn không thể náo nhiệt bằng nơi này.
Người ngồi hai bên Lâm Nhất nhỏ giọng bàn tán xem ai sẽ là người đầu tiên phá cấm trong buổi đấu giá này.
Sau khi vật phẩm muốn đấu giá vượt qua mức giá cao nhất, thật ra người phá cấm đầu tiên sẽ khá thiệt thòi, giống như ôm quả bom nổ chậm vậy. Hơn nữa còn không biết được sẽ có bao nhiêu người cùng phá cấm.
Nếu quá nhiều người thì phải lần lượt chiến đấu, dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá nhiều e rằng rất khó chiến thắng.
Nhưng rất rõ ràng người phá cấm đầu tiên chắc chắn sẽ được chú ý.
Nếu cuối cùng người đó giành được vật đấu giá, bảo vệ thành công thì càng không cần phải nói nhiều, chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong một khoảng thời gian.
Lâm Nhất cau mày, dưới tình huống này, nếu hắn gặp được bảo bối mà mình muốn có được thì thật sự hơi phiền phức.
Nhưng gặp Thượng Long Cửu Biến này, lực lượng của nó còn không đủ để hắn tu luyện đến tầng ba đỉnh phong.
“Xem ra dù mình không có hứng thú cũng phải đến buổi đấu giá tử vong một chuyến rồi”.
Lâm Nhất siết chặt tay, bóp vỡ Huyền Lôi Châu.
Quảng trường Thiên Lăng nằm ở trung tâm thành Thiên Lăng, là một mảnh đất rộng lớn được lát bạch ngọc. Nhìn từ trên không xuống, nó giống như một viên ngọc tuyệt thế hoàn mỹ không tỳ vết được khảm trong thành Thiên Lăng sầm uất, khí thế, vô hình khiến toà thành này trở nên tĩnh mịch hơn rất nhiều.
Lúc này, quảng trường vô cùng rộng lớn, hùng vĩ bát ngát rất đông đúc, vô số thiên tài trong thành đều chạy đến.
Buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu đã có mấy vạn người tập trung ở đây, nhưng lại không có vẻ quá chật chội.
Sau khi ký khế ước sinh tử, mọi người đi vào trong, tuỳ tiện chọn một bồ đoàn ngồi xuống. Nhìn khung cảnh, ai không biết còn cho rằng là có tiền bối đại năng sắp truyền công thuyết pháp ở nơi này.
Ở trung tâm chỗ mọi người ngồi là những đình đài lầu các, rất nhiều người đang vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm bên trong.
Rất rõ ràng những người này đều là thiên tài thế gia của thành Thiên Lăng, ai cũng có gia thế đáng sợ.
Thậm chí cũng có thể tưởng tượng được nhân vật chính của buổi đấu giá tử vong này chắc chắn cũng sẽ là bọn họ. Thiên tài bình thường muốn bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ là chuyện khá khó khăn…
“Đông đúc quá…”
Lâm Nhất ký xong khế ước sinh tử, tuỳ tiện ngồi trên một bồ đoàn nhìn khung cảnh này, thầm nói trong lòng.
Hắn chỉ tiện mắt nhìn thoáng qua những đình đài lầu các kia mấy lần đã phát hiện rất nhiều hơi thở cường đại. Thậm chí có vài người còn chưa phải cảnh giới Âm Dương đã thu hút sự chú ý của hắn.
Dương Phàm nói đúng, buổi họp mặt của Hướng Thiên Hà hoàn toàn không thể náo nhiệt bằng nơi này.
Người ngồi hai bên Lâm Nhất nhỏ giọng bàn tán xem ai sẽ là người đầu tiên phá cấm trong buổi đấu giá này.
Sau khi vật phẩm muốn đấu giá vượt qua mức giá cao nhất, thật ra người phá cấm đầu tiên sẽ khá thiệt thòi, giống như ôm quả bom nổ chậm vậy. Hơn nữa còn không biết được sẽ có bao nhiêu người cùng phá cấm.
Nếu quá nhiều người thì phải lần lượt chiến đấu, dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá nhiều e rằng rất khó chiến thắng.
Nhưng rất rõ ràng người phá cấm đầu tiên chắc chắn sẽ được chú ý.
Nếu cuối cùng người đó giành được vật đấu giá, bảo vệ thành công thì càng không cần phải nói nhiều, chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong một khoảng thời gian.
Lâm Nhất cau mày, dưới tình huống này, nếu hắn gặp được bảo bối mà mình muốn có được thì thật sự hơi phiền phức.