*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng bây giờ, Lâm Nhất lại ngang nhiên gọi hắn ta là phế vật trong trận đấu cuối cùng của Long Môn tranh tài.
Nhục nhã biết chừng nào?
Lâm Nhất hoàn toàn không nể mặt người kia, trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tần Vũ vốn đã bị thương, sắc mặt lập tức tái xanh, có chút không tin nổi, dường như mình đã nghe lầm.
“Ngươi nói cái gì?”.
Lửa giận bốc cháy trong mắt Tần Vũ, gào lên.
“Không phải ngươi nói một tên Kiếm Nô như ta mà cũng xứng tranh vị trí đầu bảng với ngươi sao? Bây giờ, ngươi còn không bằng cả một Kiếm Nô như ta, không phải phế vật thì là gì?”
Vẻ mặt Lâm Nhất thờ ơ, thấp giọng quát, Táng Hoa trong tay kêu vang không dứt.
Nếu là người bình thường nói đại hoàng tử là phế vật, căn bản sẽ không ai tin, thậm chí còn bị chế nhạo.
Nhưng trước mắt, Lâm Nhất, người đã đánh bại hắn ta nói ra lại rất có trọng lượng.
Vù!
Trong đống phế tích, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, lại bước ra một bước.
Thất Huyền bộ được sử dụng, bóng người như chim hồng lướt qua, nháy mắt đã đến trước mặt người kia.
Thủy Nguyệt kiếm pháp, kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!
Một kiếm này vừa được sử dụng, gió bão mũi kiếm đáng sợ ngưng tụ thành vòi rồng rít gào. Tần Vũ lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, uy áp đáng sợ từng bước đến gần, khiến hắn ta cảm giác được sự tuyệt vọng hoàn toàn không thể chiến thắng.
Chết tiệt, vì sao lại như vậy…
Trong lòng Tần Vũ chứa đầy sự bất cam vô tận, biết rõ không thể chống lại nhát kiếm này, nhưng vẫn xông lên.
Hắn ta tiếp tục sử dụng chân nguyên Huyền Dương, thậm chí ngay cả hoa văn Hỏa Diễm thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cũng không phát giác ra, chỉ điên cuồng tấn công.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng quyền mang đáng sợ điên cuồng đánh vào gió bão lưỡi kiếm, vang lên tiếng nổ rung trời. Uy lực gió bão cũng có yếu đi, nhưng mỗi lần tấn công, sức mạnh phản chấn đều sẽ khiến Tần Vũ nôn ra máu.
“Đáng sợ!”
“Đại hoàng tử điên rồi sao?”
Sau vài lần tấn công, sắc mặt Tần Vũ trắng như tờ giấy.
Người khác nhìn vào mà tim đập thình thịch, tình huống này còn không nhận thua chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nhưng bây giờ, Lâm Nhất lại ngang nhiên gọi hắn ta là phế vật trong trận đấu cuối cùng của Long Môn tranh tài.
Nhục nhã biết chừng nào?
Lâm Nhất hoàn toàn không nể mặt người kia, trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tần Vũ vốn đã bị thương, sắc mặt lập tức tái xanh, có chút không tin nổi, dường như mình đã nghe lầm.
“Ngươi nói cái gì?”.
Lửa giận bốc cháy trong mắt Tần Vũ, gào lên.
“Không phải ngươi nói một tên Kiếm Nô như ta mà cũng xứng tranh vị trí đầu bảng với ngươi sao? Bây giờ, ngươi còn không bằng cả một Kiếm Nô như ta, không phải phế vật thì là gì?”
Vẻ mặt Lâm Nhất thờ ơ, thấp giọng quát, Táng Hoa trong tay kêu vang không dứt.
Nếu là người bình thường nói đại hoàng tử là phế vật, căn bản sẽ không ai tin, thậm chí còn bị chế nhạo.
Nhưng trước mắt, Lâm Nhất, người đã đánh bại hắn ta nói ra lại rất có trọng lượng.
Vù!
Trong đống phế tích, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, lại bước ra một bước.
Thất Huyền bộ được sử dụng, bóng người như chim hồng lướt qua, nháy mắt đã đến trước mặt người kia.
Thủy Nguyệt kiếm pháp, kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!
Một kiếm này vừa được sử dụng, gió bão mũi kiếm đáng sợ ngưng tụ thành vòi rồng rít gào. Tần Vũ lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, uy áp đáng sợ từng bước đến gần, khiến hắn ta cảm giác được sự tuyệt vọng hoàn toàn không thể chiến thắng.
Chết tiệt, vì sao lại như vậy…
Trong lòng Tần Vũ chứa đầy sự bất cam vô tận, biết rõ không thể chống lại nhát kiếm này, nhưng vẫn xông lên.
Hắn ta tiếp tục sử dụng chân nguyên Huyền Dương, thậm chí ngay cả hoa văn Hỏa Diễm thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cũng không phát giác ra, chỉ điên cuồng tấn công.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng quyền mang đáng sợ điên cuồng đánh vào gió bão lưỡi kiếm, vang lên tiếng nổ rung trời. Uy lực gió bão cũng có yếu đi, nhưng mỗi lần tấn công, sức mạnh phản chấn đều sẽ khiến Tần Vũ nôn ra máu.
“Đáng sợ!”
“Đại hoàng tử điên rồi sao?”
Sau vài lần tấn công, sắc mặt Tần Vũ trắng như tờ giấy.
Người khác nhìn vào mà tim đập thình thịch, tình huống này còn không nhận thua chẳng khác nào tự tìm cái chết.