*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chung quy hắn cũng chỉ mới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ. Sự chênh lệch giữa Bán Bộ Tử Phủ và Tử Phủ chân chính không phải có thể miêu tả bằng từ ngữ bình thường.
Tối hôm đó, chắc hẳn Lâm Nhất đuổi Lãnh Dật đi được phần lớn nhờ vào thủ đoạn.
Nhưng khi Phan Nhạc nhìn sang Lãnh Dật lại bất ngờ phát hiện khí lạnh trên người đối phương rõ ràng nặng hơn.
Chẳng lẽ thật sự là tiểu tử này?
“Ha ha, ngày đó ta đã thả ngươi đi, không ngờ ngươi vẫn dám xuất hiện trước mặt ta”.
Dưới mặt nạ, Lãnh Dật cười gằn vài tiếng, sát khí bắn ra từ trong mắt.
Lâm Nhất nhướng mày, cười đáp: “Thả ta đi? Sao ta lại nhớ tối hôm đó ai đó đã chật vật bỏ chạy, thậm chí không dám nhặt mặt nạ của mình nhỉ?”
“Tiểu tử này thật to gan...”
Mấy tên đệ tử đứng cạnh Liễu Vân Yên thầm hoảng sợ, trong mắt loé qua vẻ ngạc nhiên.
Họ có thành kiến rất lớn với Lâm Nhất, ngày thường cũng không chào đón hắn và cũng nghi ngờ việc hắn có thể chống lại Lãnh Dật.
Nhưng họ vẫn hơi ngạc nhiên, không ngờ tiểu tử này lại dám đối đầu với Lãnh Dật ngay trước mặt mọi người.
Dũng khí này rất đáng được thừa nhận.
“Hừ, chỉ cam đảm thôi thì để làm gì, phải đánh lại mới được!”
Một người bên cạnh khó chịu lên tiếng.
Bạch Vân cắn môi, kéo áo Liễu Vân Yên, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng hiểu ý của nàng ta.
Nhưng Liễu Vân Yên không chút dao động, không hề có dấu hiệu định ra tay giúp đỡ khiến nha đầu này sốt ruột.
Lâm Nhất, tiêu điểm của mọi ánh nhìn và những lời bàn tán, đương nhiên đều nghe thấy rõ.
Nhưng hắn không nói gì cả.
Lâm Nhất bình tĩnh nhìn Lãnh Dật, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Trong trạng thái đỉnh phong, tên này quả thật có thực lực không tầm thường, còn là một đối thủ có thể giúp hắn tăng tiến thực lực.
Phải thử xem rốt cuộc thực lực của hắn đã tiến bộ đến mức nào.
Nếu người ngoài biết suy nghĩ trong đầu hắn lúc này thì chắc sẽ cười rụng răng, đường đường là Lãnh Dật mà chỉ là đối tượng để hắn thử tay nghề.
“Hôm nay ta không muốn nói nhiều với ngươi, thức thời thì giao linh ngọc đã cướp ra đây. Nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta...”
Lãnh Dật lạnh nhạt nói với ánh mắt thâm độc.
Việc mất đi một nghìn viên linh ngọc tam phẩm kia đã khiến hắn ta mất mặt trước Phan Nhạc.
Bất kể thế nào cũng phải rửa sạch mối nhục này.
“Ngươi thật ngây thơ, đồ đã vào tay, có ai lại ngu ngốc đi trả lại chứ?”
Nhưng chung quy hắn cũng chỉ mới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ. Sự chênh lệch giữa Bán Bộ Tử Phủ và Tử Phủ chân chính không phải có thể miêu tả bằng từ ngữ bình thường.
Tối hôm đó, chắc hẳn Lâm Nhất đuổi Lãnh Dật đi được phần lớn nhờ vào thủ đoạn.
Nhưng khi Phan Nhạc nhìn sang Lãnh Dật lại bất ngờ phát hiện khí lạnh trên người đối phương rõ ràng nặng hơn.
Chẳng lẽ thật sự là tiểu tử này?
“Ha ha, ngày đó ta đã thả ngươi đi, không ngờ ngươi vẫn dám xuất hiện trước mặt ta”.
Dưới mặt nạ, Lãnh Dật cười gằn vài tiếng, sát khí bắn ra từ trong mắt.
Lâm Nhất nhướng mày, cười đáp: “Thả ta đi? Sao ta lại nhớ tối hôm đó ai đó đã chật vật bỏ chạy, thậm chí không dám nhặt mặt nạ của mình nhỉ?”
“Tiểu tử này thật to gan...”
Mấy tên đệ tử đứng cạnh Liễu Vân Yên thầm hoảng sợ, trong mắt loé qua vẻ ngạc nhiên.
Họ có thành kiến rất lớn với Lâm Nhất, ngày thường cũng không chào đón hắn và cũng nghi ngờ việc hắn có thể chống lại Lãnh Dật.
Nhưng họ vẫn hơi ngạc nhiên, không ngờ tiểu tử này lại dám đối đầu với Lãnh Dật ngay trước mặt mọi người.
Dũng khí này rất đáng được thừa nhận.
“Hừ, chỉ cam đảm thôi thì để làm gì, phải đánh lại mới được!”
Một người bên cạnh khó chịu lên tiếng.
Bạch Vân cắn môi, kéo áo Liễu Vân Yên, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng hiểu ý của nàng ta.
Nhưng Liễu Vân Yên không chút dao động, không hề có dấu hiệu định ra tay giúp đỡ khiến nha đầu này sốt ruột.
Lâm Nhất, tiêu điểm của mọi ánh nhìn và những lời bàn tán, đương nhiên đều nghe thấy rõ.
Nhưng hắn không nói gì cả.
Lâm Nhất bình tĩnh nhìn Lãnh Dật, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Trong trạng thái đỉnh phong, tên này quả thật có thực lực không tầm thường, còn là một đối thủ có thể giúp hắn tăng tiến thực lực.
Phải thử xem rốt cuộc thực lực của hắn đã tiến bộ đến mức nào.
Nếu người ngoài biết suy nghĩ trong đầu hắn lúc này thì chắc sẽ cười rụng răng, đường đường là Lãnh Dật mà chỉ là đối tượng để hắn thử tay nghề.
“Hôm nay ta không muốn nói nhiều với ngươi, thức thời thì giao linh ngọc đã cướp ra đây. Nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta...”
Lãnh Dật lạnh nhạt nói với ánh mắt thâm độc.
Việc mất đi một nghìn viên linh ngọc tam phẩm kia đã khiến hắn ta mất mặt trước Phan Nhạc.
Bất kể thế nào cũng phải rửa sạch mối nhục này.
“Ngươi thật ngây thơ, đồ đã vào tay, có ai lại ngu ngốc đi trả lại chứ?”