Trước sự cảnh giác của hai người này, một bóng người chậm rãi bước ra, khi thấy rõ diện mạo của họ mới tỏ ra kinh ngạc, cười bảo: “Thật trùng hợp, không ngờ lại là các ngươi”.
Người tới chính là Lâm Nhất, hắn nghe thấy có tiếng đánh nhau nên mới đến xem thử, nhưng không ngờ lại gặp hai “người quen”.
Đúng là rất quen thuộc, bôn lôi thủ Quách Húc và Dương Phàm roi Xích Luyện, hai nhân tài bảng ngoài bảng Long Vân. Lúc trước trong Biển Trăng Khô đã tiếp xúc khá nhiều lần, Quách Húc còn suýt chết trong tay hắn.
Khi nhìn thấy Lâm Nhất, hai người càng kinh ngạc hơn, Dương Phàm còn đỡ, sau khi kinh ngạc rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Trái lại, Quách Húc vừa thấy Lâm Nhất đã cảm thấy tim bắt đầu đau nhói, sự thù hận thoáng qua trong mắt, nhưng hắn ta lại cắn môi, thù hận nhanh chóng tan biến.
Hai tháng trước đối phương đã có thể giết chết ba trưởng lão tông môn cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ chắc chắn đã mạnh hơn nhiều.
Lâm Nhất nhìn thấy đối phương biến sắc mặt, thầm cười trong lòng, không mất bình tĩnh.
“Quả thật rất trùng hợp, ngươi cũng định đến Lôi Châu à?”
Một lát sau, Dương Phàm lên tiếng hỏi. Hắn ta vẫn có ấn tượng tốt về Lâm Nhất, lúc ở biên giới Biển Trăng Khô, Lâm Nhất giết chết Xích Xà Tiên Tần An bằng một nhát kiếm làm mọi người rất hả hê.
Lâm Nhất gật đầu, đi băng qua đầm lầy sương mù thì chắc đối phương cũng đến Lôi Châu.
Dương Phàm thấy đối phương gật đầu bèn nhìn đối phương, vẻ mặt do dự như có điều muốn hỏi.
Khi Lâm Nhất đang thắc mắc, đối phương hỏi: “Lâm Nhất, ngươi có biết lầu Huyết Vũ đã bị tiêu diệt không?”
Hắn ta nói xong, Lâm Nhất lập tức kinh ngạc, lầu Huyết Vũ đã bị tiêu diệt!
“Lầu Huyết Vũ quả thật đã bị tiêu diệt vào một tháng trước, hơn nữa thế lực này đã biến mất chỉ trong vòng một đêm”.
Quách Húc ở bên cạnh ngờ vực nhìn Lâm Nhất: “Bây giờ rất nhiều người nghi ngờ có thể là liên quan đến thế lực sau lưng ngươi”.
Là một trong các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ ở thành U Châu, sừng sững nghìn năm, ngay cả bá chủ như Huyền Dương Điện cũng không thể dễ dàng tiêu diệt, có thể hiểu lầu Huyết Vũ ít nhất cũng có chút thực lực.
Chỉ tính cao thủ ngoài sáng đã có ít nhất ba cao thủ Thiên Phách, thực lực che giấu sẽ chỉ mạnh hơn.
Nhưng họ lại biến mất không còn dấu vết chỉ trong vòng một đêm.
Lâm Nhất nghe vậy thì sửng sốt, thảo nào hai người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ. Ngày đó trong Biển Trăng Khô, mối thù giữa hắn và lầu Huyết Vũ đã lớn đến mức không thể xoá bỏ, bây giờ họ bị tiêu diệt, mọi người khó tránh khỏi liên tưởng đến hắn.
“Không phải, sau lưng ta là Lăng Tiêu Kiếm Các, mặc dù Kiếm Các cũng có hai vị tiền bối Thiên Phách nhưng có lẽ vẫn chưa đủ để tiêu diệt lầu Huyết Vũ trong vòng một đêm”.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Hắn có một suy đoán, nhưng suy đoán này không tiện nói cho hai người này biết.
Nếu đúng như suy đoán của hắn, áp lực trên người hắn chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Dương Phàm thấy Lâm Nhất không giống như nói dối, bèn đáp: “Vậy xem ra lầu Huyết Vũ đã chọc phải một thế lực không nên động tới rồi”.
Người tới chính là Lâm Nhất, hắn nghe thấy có tiếng đánh nhau nên mới đến xem thử, nhưng không ngờ lại gặp hai “người quen”.
Đúng là rất quen thuộc, bôn lôi thủ Quách Húc và Dương Phàm roi Xích Luyện, hai nhân tài bảng ngoài bảng Long Vân. Lúc trước trong Biển Trăng Khô đã tiếp xúc khá nhiều lần, Quách Húc còn suýt chết trong tay hắn.
Khi nhìn thấy Lâm Nhất, hai người càng kinh ngạc hơn, Dương Phàm còn đỡ, sau khi kinh ngạc rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Trái lại, Quách Húc vừa thấy Lâm Nhất đã cảm thấy tim bắt đầu đau nhói, sự thù hận thoáng qua trong mắt, nhưng hắn ta lại cắn môi, thù hận nhanh chóng tan biến.
Hai tháng trước đối phương đã có thể giết chết ba trưởng lão tông môn cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ chắc chắn đã mạnh hơn nhiều.
Lâm Nhất nhìn thấy đối phương biến sắc mặt, thầm cười trong lòng, không mất bình tĩnh.
“Quả thật rất trùng hợp, ngươi cũng định đến Lôi Châu à?”
Một lát sau, Dương Phàm lên tiếng hỏi. Hắn ta vẫn có ấn tượng tốt về Lâm Nhất, lúc ở biên giới Biển Trăng Khô, Lâm Nhất giết chết Xích Xà Tiên Tần An bằng một nhát kiếm làm mọi người rất hả hê.
Lâm Nhất gật đầu, đi băng qua đầm lầy sương mù thì chắc đối phương cũng đến Lôi Châu.
Dương Phàm thấy đối phương gật đầu bèn nhìn đối phương, vẻ mặt do dự như có điều muốn hỏi.
Khi Lâm Nhất đang thắc mắc, đối phương hỏi: “Lâm Nhất, ngươi có biết lầu Huyết Vũ đã bị tiêu diệt không?”
Hắn ta nói xong, Lâm Nhất lập tức kinh ngạc, lầu Huyết Vũ đã bị tiêu diệt!
“Lầu Huyết Vũ quả thật đã bị tiêu diệt vào một tháng trước, hơn nữa thế lực này đã biến mất chỉ trong vòng một đêm”.
Quách Húc ở bên cạnh ngờ vực nhìn Lâm Nhất: “Bây giờ rất nhiều người nghi ngờ có thể là liên quan đến thế lực sau lưng ngươi”.
Là một trong các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ ở thành U Châu, sừng sững nghìn năm, ngay cả bá chủ như Huyền Dương Điện cũng không thể dễ dàng tiêu diệt, có thể hiểu lầu Huyết Vũ ít nhất cũng có chút thực lực.
Chỉ tính cao thủ ngoài sáng đã có ít nhất ba cao thủ Thiên Phách, thực lực che giấu sẽ chỉ mạnh hơn.
Nhưng họ lại biến mất không còn dấu vết chỉ trong vòng một đêm.
Lâm Nhất nghe vậy thì sửng sốt, thảo nào hai người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ. Ngày đó trong Biển Trăng Khô, mối thù giữa hắn và lầu Huyết Vũ đã lớn đến mức không thể xoá bỏ, bây giờ họ bị tiêu diệt, mọi người khó tránh khỏi liên tưởng đến hắn.
“Không phải, sau lưng ta là Lăng Tiêu Kiếm Các, mặc dù Kiếm Các cũng có hai vị tiền bối Thiên Phách nhưng có lẽ vẫn chưa đủ để tiêu diệt lầu Huyết Vũ trong vòng một đêm”.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Hắn có một suy đoán, nhưng suy đoán này không tiện nói cho hai người này biết.
Nếu đúng như suy đoán của hắn, áp lực trên người hắn chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Dương Phàm thấy Lâm Nhất không giống như nói dối, bèn đáp: “Vậy xem ra lầu Huyết Vũ đã chọc phải một thế lực không nên động tới rồi”.