Liễu Vân Yên chậm rãi bước tới, vừa nhìn thấy Lâm Nhất thì nhẹ giọng cười bảo.
Vốn dĩ Lâm Nhất cũng định như vậy.
Nhưng lúc này mới qua mấy ngày, vì dốc toàn lực tu luyện, linh ngọc đã gần như sử dụng hết.
Không nghĩ ra được, cũng không có cách nào.
“Liễu cô nương, không biết để trở thành khách khanh của thư viện Thiên Phủ, ngoài việc được đệ tử nòng cốt đề cử thì còn yêu cầu nào khác không? Chắc khảo hạch sẽ không thiếu đâu nhỉ...”
Lâm Nhất đổi chủ đề, hỏi về vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn cũng khá khát vọng với chức vụ khách khanh của thư viện Thiên Phủ.
Nếu được, hắn mong rằng sẽ có thể nâng cao trình độ Linh văn của mình khi ở đây.
Hắn cần phải nhờ vào sức mạnh của thư viện Thiên Phủ để mở khoá bí mật của Hổ Khứu Tường Vi Đồ.
“Nếu không được ai đề cử thì sẽ có khảo hạch, nhưng nếu được đệ tử nòng cốt đề cử thì khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, nhưng khách khanh cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Nếu ngươi không thể hiện được giá trị của mình, có lẽ sẽ không được gì tốt, ta phải báo trước cho ngươi điều này”.
Liễu Vân Yên trả lời cụ thể, không chút giấu giếm.
Sau chuyến đi hồ Tử Vân, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong cảnh sóng to gió lớn như tận thế ngày hôm đó, thiếu niên quay lưng đi không chút do dự đã để lại ấn tượng sâu sắc và khó quên cho Liễu Vân Yên.
“Thể hiện giá trị của mình ư?”
Lâm Nhất suy tư, cũng không quá bất ngờ.
Ngay cả khi được Liễu Vân Yên đề cử, nếu hắn không thể hiện ra thực lực nên có, dù trở thành khách khanh thì e rằng cũng chỉ là hư danh. Bắt hắn đi làm việc vặt, quét rác cũng không phải không thể được.
“Thật ra với tuổi, thiên phú và thực lực của ngươi hoàn toàn có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ. Có điều... Ta đoán ngươi sẽ không đồng ý”.
Liễu Vân Yên cười khẽ, nếu Lâm Nhất bằng lòng thì nhất định có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ.
Nhưng với tính cách của hắn chắc chắn không thích trói buộc. Trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra, có lẽ hắn cũng sẽ không rời Kiếm Các để gia nhập những tông môn khác.
Làm một khách khanh thì cũng có thể tạm chấp nhận.
Nhưng khách khanh tự do thì tự do, đãi ngộ lại cao hơn đệ tử tông môn một bậc.
Nếu hắn thật sự có thể khiến người ta nhìn bằng con mắt khác sẽ là một chuyện khác.
Chẳng hạn như U Vân lão quỷ, ông ta vốn là tà tu nhất giai, nổi tiếng độc ác. Lầu Huyết Vũ chủ động mời ông ta gia nhập thì tất nhiên sẽ có hậu đãi.
“Cô cũng hiểu ta thật đấy”.
Lâm Nhất chỉ cười, chẳng ừ hử gì cả.
Dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không thể phản bội Lăng Tiêu Kiếm Các trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra.
Sông rộng mênh mông, khói sóng mù mịt.
Lâm Nhất và Liễu Vân Yên đứng sóng vai trên mũi thuyền, cả hai đều có phong thái riêng, không phân cao thấp.
Hai người thoải mái trò chuyện với nhau, mối quan hệ dần trở nên gần gũi hơn.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất nói khẽ: “Liễu cô nương, tính ra cô vẫn chưa nói cho ta biết tại sao đệ tử nòng cốt lại quan trọng với cô như vậy?”
Vốn dĩ Lâm Nhất cũng định như vậy.
Nhưng lúc này mới qua mấy ngày, vì dốc toàn lực tu luyện, linh ngọc đã gần như sử dụng hết.
Không nghĩ ra được, cũng không có cách nào.
“Liễu cô nương, không biết để trở thành khách khanh của thư viện Thiên Phủ, ngoài việc được đệ tử nòng cốt đề cử thì còn yêu cầu nào khác không? Chắc khảo hạch sẽ không thiếu đâu nhỉ...”
Lâm Nhất đổi chủ đề, hỏi về vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn cũng khá khát vọng với chức vụ khách khanh của thư viện Thiên Phủ.
Nếu được, hắn mong rằng sẽ có thể nâng cao trình độ Linh văn của mình khi ở đây.
Hắn cần phải nhờ vào sức mạnh của thư viện Thiên Phủ để mở khoá bí mật của Hổ Khứu Tường Vi Đồ.
“Nếu không được ai đề cử thì sẽ có khảo hạch, nhưng nếu được đệ tử nòng cốt đề cử thì khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, nhưng khách khanh cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Nếu ngươi không thể hiện được giá trị của mình, có lẽ sẽ không được gì tốt, ta phải báo trước cho ngươi điều này”.
Liễu Vân Yên trả lời cụ thể, không chút giấu giếm.
Sau chuyến đi hồ Tử Vân, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong cảnh sóng to gió lớn như tận thế ngày hôm đó, thiếu niên quay lưng đi không chút do dự đã để lại ấn tượng sâu sắc và khó quên cho Liễu Vân Yên.
“Thể hiện giá trị của mình ư?”
Lâm Nhất suy tư, cũng không quá bất ngờ.
Ngay cả khi được Liễu Vân Yên đề cử, nếu hắn không thể hiện ra thực lực nên có, dù trở thành khách khanh thì e rằng cũng chỉ là hư danh. Bắt hắn đi làm việc vặt, quét rác cũng không phải không thể được.
“Thật ra với tuổi, thiên phú và thực lực của ngươi hoàn toàn có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ. Có điều... Ta đoán ngươi sẽ không đồng ý”.
Liễu Vân Yên cười khẽ, nếu Lâm Nhất bằng lòng thì nhất định có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ.
Nhưng với tính cách của hắn chắc chắn không thích trói buộc. Trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra, có lẽ hắn cũng sẽ không rời Kiếm Các để gia nhập những tông môn khác.
Làm một khách khanh thì cũng có thể tạm chấp nhận.
Nhưng khách khanh tự do thì tự do, đãi ngộ lại cao hơn đệ tử tông môn một bậc.
Nếu hắn thật sự có thể khiến người ta nhìn bằng con mắt khác sẽ là một chuyện khác.
Chẳng hạn như U Vân lão quỷ, ông ta vốn là tà tu nhất giai, nổi tiếng độc ác. Lầu Huyết Vũ chủ động mời ông ta gia nhập thì tất nhiên sẽ có hậu đãi.
“Cô cũng hiểu ta thật đấy”.
Lâm Nhất chỉ cười, chẳng ừ hử gì cả.
Dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không thể phản bội Lăng Tiêu Kiếm Các trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra.
Sông rộng mênh mông, khói sóng mù mịt.
Lâm Nhất và Liễu Vân Yên đứng sóng vai trên mũi thuyền, cả hai đều có phong thái riêng, không phân cao thấp.
Hai người thoải mái trò chuyện với nhau, mối quan hệ dần trở nên gần gũi hơn.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất nói khẽ: “Liễu cô nương, tính ra cô vẫn chưa nói cho ta biết tại sao đệ tử nòng cốt lại quan trọng với cô như vậy?”