Mấy nghìn ánh mắt dưới sàn đấu lập tức đổ dồn vào Hoàng Phủ Tịnh Hiên, họ không biết Lâm Nhất định làm gì.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười khổ, biết rõ Lâm Nhất muốn hắn ta nói gì, cúi đầu đáp: “Trong rừng rậm u ám, Vương Ninh đã hứa sẽ cho mỗi người chúng ta mười viên Đại Huyền đan và một trăm viên linh ngọc cửu phẩm, yêu cầu chúng ta đồng loạt ra tay với Lâm Nhất”.
Mọi người xung quanh trở nên xôn xao, thảo nào nhóm nhân tài cảnh giới Huyền Võ này lại tự dưng ra tay với Lâm Nhất, dù họ chẳng có thù oán gì cả.
Hoá ra là bị Vương Ninh mua chuộc.
Lần lượt từng ánh mắt tập trung vào Lâm Nhất.
Nếu nhớ không lầm thì lúc đó hắn hẳn chỉ mới có tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu.
Mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ bày ra thiên la địa võng, hắn vẫn còn sống đúng thật là một kỳ tích.
“Bạch trưởng lão, ông còn lời nào muốn nói không?”
Lâm Nhất nhìn đối phương, lạnh giọng hỏi.
Vương Ninh muốn giết hắn, nhưng hắn ta không thể tuỳ ý đổ tội cho hắn, dù thế nào hắn cũng phải nói rõ nỗi oan ức mà Lý Vô Ưu và hắn phải chịu trước mặt mọi người.
“Thả người!”
Bạch Đình nghiến răng thốt ra hai chữ.
Lâm Nhất lạnh giọng: “Ông nói thả thì ta phải thả à? Lúc thằng chó này dồn hai chúng ta vào đường cùng trong rừng rậm u ám, sao ông không xuất hiện?”
“Câm miệng cho lão phu!”
Bạch Đình tức giận mắng: “Tên khốn nhà ngươi là cái thá gì? Tông môn giao toàn quyền phụ trách mọi việc ở đây cho ta, một tên phế võ hồn như ngươi còn không bằng một con chó, lão phu bảo ngươi thả thì thả ngay. Chuyện của Vương Ninh, ta sẽ tự xử trí công bằng”.
“Ha ha ha!”
Lâm Nhất cười ầm lên: “Hay cho câu xử trí công bằng, nhưng sự công bằng này chỉ dành cho Vương Ninh chứ không dành cho Lâm Nhất ta. Hôm nay ta không giết Vương Ninh thì thật có lỗi với thanh kiếm trong tay ta, với huynh đệ của ta và Huyết Long Mã!”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn chém mạnh xuống.
Phụt!
Mũi kiếm đâm vào ngực, xuyên qua cả trái tim, thân kiếm tràn ngập kiếm ý vô tận. Tiếng leng keng không ngừng vang vọng, thân kiếm rung lên, đó là sự sắc bén của kiếm giả, quyết chí tiến lên, không bao giờ lùi!
Đúng sai đã rõ, nếu đã cùng đường thì quyết không cúi đầu!
Hai mắt Vương Ninh trợn to, khoảnh khắc bị đâm xuyên tim, hắn ta liền tắt thở.
Đến khi chết, Vương Ninh cũng không ngờ được Lâm Nhất lại dám giết mình ngay trước mặt Bạch Đình trưởng lão và đại ca.
Hắn ta còn chưa nghĩ rõ ràng đã tắt thở.
Chết rồi...
Con cháu dòng chính của Vương gia, Bạch Đình trưởng lão yêu cầu thả người, thế mà Lâm Nhất nói giết là giết ngay, không chần chừ chút nào.
Trên sàn đấu võ, Hoàng Phủ Tịnh Hiên cảm thấy tim chợt lạnh, Lâm Nhất đã nương tay với hắn ta.
Nếu Lâm Nhất muốn giết hắn ta, có lẽ chỉ dễ như trở bàn tay. Vừa nghĩ vậy, hắn ta không kìm được sợ hãi.
Tất cả mọi người ngoài sàn đấu võ đều hít vào một hơi, không phản ứng kịp.
Soạt!
Vào lúc này, sàn đấu võ chợt loé sáng, lớp màn ánh sáng màu lam biến mất, Cửu Tinh Tranh Bá đã hết thời gian.
“Chết đi!”
Một tiếng hét như cuồng lôi vang lên, trên người Vương Diễm bùng nổ sát khí.
Chín tia sáng vàng toả ra từ Vương Diễm, võ hồn Ma Văn Hổ cấp Hoàng cửu phẩm lập tức được triệu hồi, sát khí ngút trời trên người hắn ta sinh ra một tia khí yêu sát táo bạo, uy áp như núi.
Vương Diễm cực kỳ phẫn nộ, vung kiếm xông tới.
Tu vi cảnh giới Huyền Võ lục trọng làm cho chiêu kiếm này của hắn ta trở nên vô cùng đáng sợ, nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm Nhất, chém mạnh xuống.
Keng!
Trong tích tắc, Lâm Nhất rút Táng Hoa kiếm đỡ nhát kiếm đáng sợ này.
Phụt!
Nhưng trước sự chênh lệch tu vi cực lớn, nhát kiếm này khiến Lâm Nhất hộc máu văng ra xa, không hề có sức chống đỡ, lục phủ ngũ tạng đều bị nứt ra.
Hô!
Một chiêu làm Lâm Nhất trọng thương, võ hồn yêu thú Ma Văn Hổ sau lưng Vương Diễm điên cuồng bổ nhào về phía hắn.
“Nguy hiểm!”
Dưới sàn đấu lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Lâm Nhất đã bị trọng thương, nếu còn bị yêu thú Ma Văn Hổ bắt trúng thì hắn nhất định sẽ chết.
Không ai ngờ được Vương Diễm luôn nhẫn nhịn bấy lâu nay lại quyết đoán như thế.
Hương Ngưng Thần vừa cháy hết, người ngoài chưa kịp phản ứng, hắn ta đã lao nhanh tới định giết Lâm Nhất.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người khác khó có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng lúc này, ánh sáng vàng trên người Lâm Nhất ngưng tụ lại, một tia sáng vàng toả ra, tiếp đến lại thêm một tia sáng vàng khác, vô cùng chói mắt...
Tia sáng này còn rực rỡ hơn của Vương Diễm, nó như kim quang, cực kỳ loá mắt.
Cứ liên tiếp như thế, trong cơ thể Lâm Nhất toả ra tổng cộng tám tia sáng vàng.
Ngay sau đó có một tiếng gầm cuồng bạo vang lên, gió mây hỗn loạn, trời đất mất màu, như thể có hung hồn tuyệt thế sắp xuất hiện.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười khổ, biết rõ Lâm Nhất muốn hắn ta nói gì, cúi đầu đáp: “Trong rừng rậm u ám, Vương Ninh đã hứa sẽ cho mỗi người chúng ta mười viên Đại Huyền đan và một trăm viên linh ngọc cửu phẩm, yêu cầu chúng ta đồng loạt ra tay với Lâm Nhất”.
Mọi người xung quanh trở nên xôn xao, thảo nào nhóm nhân tài cảnh giới Huyền Võ này lại tự dưng ra tay với Lâm Nhất, dù họ chẳng có thù oán gì cả.
Hoá ra là bị Vương Ninh mua chuộc.
Lần lượt từng ánh mắt tập trung vào Lâm Nhất.
Nếu nhớ không lầm thì lúc đó hắn hẳn chỉ mới có tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu.
Mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ bày ra thiên la địa võng, hắn vẫn còn sống đúng thật là một kỳ tích.
“Bạch trưởng lão, ông còn lời nào muốn nói không?”
Lâm Nhất nhìn đối phương, lạnh giọng hỏi.
Vương Ninh muốn giết hắn, nhưng hắn ta không thể tuỳ ý đổ tội cho hắn, dù thế nào hắn cũng phải nói rõ nỗi oan ức mà Lý Vô Ưu và hắn phải chịu trước mặt mọi người.
“Thả người!”
Bạch Đình nghiến răng thốt ra hai chữ.
Lâm Nhất lạnh giọng: “Ông nói thả thì ta phải thả à? Lúc thằng chó này dồn hai chúng ta vào đường cùng trong rừng rậm u ám, sao ông không xuất hiện?”
“Câm miệng cho lão phu!”
Bạch Đình tức giận mắng: “Tên khốn nhà ngươi là cái thá gì? Tông môn giao toàn quyền phụ trách mọi việc ở đây cho ta, một tên phế võ hồn như ngươi còn không bằng một con chó, lão phu bảo ngươi thả thì thả ngay. Chuyện của Vương Ninh, ta sẽ tự xử trí công bằng”.
“Ha ha ha!”
Lâm Nhất cười ầm lên: “Hay cho câu xử trí công bằng, nhưng sự công bằng này chỉ dành cho Vương Ninh chứ không dành cho Lâm Nhất ta. Hôm nay ta không giết Vương Ninh thì thật có lỗi với thanh kiếm trong tay ta, với huynh đệ của ta và Huyết Long Mã!”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn chém mạnh xuống.
Phụt!
Mũi kiếm đâm vào ngực, xuyên qua cả trái tim, thân kiếm tràn ngập kiếm ý vô tận. Tiếng leng keng không ngừng vang vọng, thân kiếm rung lên, đó là sự sắc bén của kiếm giả, quyết chí tiến lên, không bao giờ lùi!
Đúng sai đã rõ, nếu đã cùng đường thì quyết không cúi đầu!
Hai mắt Vương Ninh trợn to, khoảnh khắc bị đâm xuyên tim, hắn ta liền tắt thở.
Đến khi chết, Vương Ninh cũng không ngờ được Lâm Nhất lại dám giết mình ngay trước mặt Bạch Đình trưởng lão và đại ca.
Hắn ta còn chưa nghĩ rõ ràng đã tắt thở.
Chết rồi...
Con cháu dòng chính của Vương gia, Bạch Đình trưởng lão yêu cầu thả người, thế mà Lâm Nhất nói giết là giết ngay, không chần chừ chút nào.
Trên sàn đấu võ, Hoàng Phủ Tịnh Hiên cảm thấy tim chợt lạnh, Lâm Nhất đã nương tay với hắn ta.
Nếu Lâm Nhất muốn giết hắn ta, có lẽ chỉ dễ như trở bàn tay. Vừa nghĩ vậy, hắn ta không kìm được sợ hãi.
Tất cả mọi người ngoài sàn đấu võ đều hít vào một hơi, không phản ứng kịp.
Soạt!
Vào lúc này, sàn đấu võ chợt loé sáng, lớp màn ánh sáng màu lam biến mất, Cửu Tinh Tranh Bá đã hết thời gian.
“Chết đi!”
Một tiếng hét như cuồng lôi vang lên, trên người Vương Diễm bùng nổ sát khí.
Chín tia sáng vàng toả ra từ Vương Diễm, võ hồn Ma Văn Hổ cấp Hoàng cửu phẩm lập tức được triệu hồi, sát khí ngút trời trên người hắn ta sinh ra một tia khí yêu sát táo bạo, uy áp như núi.
Vương Diễm cực kỳ phẫn nộ, vung kiếm xông tới.
Tu vi cảnh giới Huyền Võ lục trọng làm cho chiêu kiếm này của hắn ta trở nên vô cùng đáng sợ, nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm Nhất, chém mạnh xuống.
Keng!
Trong tích tắc, Lâm Nhất rút Táng Hoa kiếm đỡ nhát kiếm đáng sợ này.
Phụt!
Nhưng trước sự chênh lệch tu vi cực lớn, nhát kiếm này khiến Lâm Nhất hộc máu văng ra xa, không hề có sức chống đỡ, lục phủ ngũ tạng đều bị nứt ra.
Hô!
Một chiêu làm Lâm Nhất trọng thương, võ hồn yêu thú Ma Văn Hổ sau lưng Vương Diễm điên cuồng bổ nhào về phía hắn.
“Nguy hiểm!”
Dưới sàn đấu lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Lâm Nhất đã bị trọng thương, nếu còn bị yêu thú Ma Văn Hổ bắt trúng thì hắn nhất định sẽ chết.
Không ai ngờ được Vương Diễm luôn nhẫn nhịn bấy lâu nay lại quyết đoán như thế.
Hương Ngưng Thần vừa cháy hết, người ngoài chưa kịp phản ứng, hắn ta đã lao nhanh tới định giết Lâm Nhất.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người khác khó có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng lúc này, ánh sáng vàng trên người Lâm Nhất ngưng tụ lại, một tia sáng vàng toả ra, tiếp đến lại thêm một tia sáng vàng khác, vô cùng chói mắt...
Tia sáng này còn rực rỡ hơn của Vương Diễm, nó như kim quang, cực kỳ loá mắt.
Cứ liên tiếp như thế, trong cơ thể Lâm Nhất toả ra tổng cộng tám tia sáng vàng.
Ngay sau đó có một tiếng gầm cuồng bạo vang lên, gió mây hỗn loạn, trời đất mất màu, như thể có hung hồn tuyệt thế sắp xuất hiện.