Mai hộ pháp lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Thế giới này thay đổi rồi, e rằng Tam Vương Thất Anh trong mười người đứng đầu bốn năm trước đã không còn giá trị tham khảo nữa rồi. Tần Dương trông đáng sợ, nhưng rõ ràng hắn ta đã bị kích động, hắn ta đang phải chịu đựng áp lực rất lớn cho nên mới chạy đến đây đòi yêu đan”.
Ánh mắt của Mai hộ pháp rất sắc bén, chỉ vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra sự lo lắng trong lòng Tần Dương, hắn ta thật sự đã cảm nhận được áp lực to lớn trong thú triều nghìn năm khó gặp kia.
Sau trận quyết chiến để cạnh tranh yêu đan của Thú Vương trong thú triều, hắn ta đã thua trong tay rất nhiều tân tú, còn bí mấy người như Ô Tiếu Thiên áp đảo, khiến hắn ta không thu hoạch được gì, cho nên hắn ta mới có ý đồ với Lâm Nhất. Nếu không phải vì lý do đó, hắn ta cũng không cần thiết phải hao tâm tổn sức như thế.
Mai hộ pháp thản nhiên nói: “Tần Dương này muốn bước vào bảng 30 một lần nữa là rất khó, còn Lâm Nhất… nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn cũng không có tư cách tranh giành mười vị trí đầu”.
“Thật ư?”
“Các chủ, rốt cuộc ngài đã đoán được gì rồi?”
Lời của Mai hộ pháp khiến bảy trưởng lão chấp kiếm giật mình.
“Thiên cơ bất khả lộ”.
Đỉnh núi Cô Phong, Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, nhắm mắt tĩnh tu, kiếm Thanh Huyên đứng thẳng trên tảng đá cách đó trăm mét.
Thịnh yến sắp đến, thời gian còn lại không nhiều, sau khi củng cố thân pháp Đằng Vân quyết, Lâm Nhất cũng không cố gắng tu luyện nữa, đến đây ngắm mây, nhìn sương mù, nghe tiếng gió, ngắm trăng, dùng nó để tu tâm, tu luyện kiếm tâm.
Dù gì hắn cũng là một kiếm khách, dù Thương Long Cửu Biến có mạnh đến mấy, cho dù quyền pháp cấm kỵ Thất Sát Quyền đáng sợ ra sao, hay là Đằng Vân Quyết nghịch thiên đến mức nào.
Hắn muốn toả sáng trên Quần Long thịnh yến, giành lấy thứ hạng bản thân mong muốn, thì nhất định phải dựa vào thanh kiếm trong tay.
Nhìn thấy khí phách của Viêm Long Tử, Lâm Nhất hiểu rõ sự chênh lệch giữa hắn và Tam Vương Thất Anh. Muốn tranh đấu với những người này thì phải dựa vào kiếm ý Thông Linh của hắn, nếu có thể để kiếm tâm thăng lên một bậc, tu luyện kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới tiểu thành, thì chắc chắn sẽ có khả năng chiến thắng cao hơn.
Trước mặt hắn là biển mây vô tận, một vùng trắng xoá.
Sau đó, ánh mặt trời loé lên qua bình minh, vô số ánh sáng vàng chiếu rọi lên biển mây. Biển mây mênh mông lập tức trở nên rực rỡi chói sáng, như tiên cảnh trong mơ.
Xẹt! Xẹt!
Biển mây vô tận không ngừng bị xé rách như vải vóc, sau khi kéo dài ba nghìn mét, khe nứt đó mới không mở rộng thêm nữa.
Khe nứt chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó biển mây đã nhanh chóng khép lại, kiếm ý hoàn toàn không thể tồn tại lâu.
“Vẫn là ba nghìn mét… Kiếm ý Thông Linh này muốn thăng lên tiểu thành thật sự rất khó”.
Ánh mắt của Mai hộ pháp rất sắc bén, chỉ vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra sự lo lắng trong lòng Tần Dương, hắn ta thật sự đã cảm nhận được áp lực to lớn trong thú triều nghìn năm khó gặp kia.
Sau trận quyết chiến để cạnh tranh yêu đan của Thú Vương trong thú triều, hắn ta đã thua trong tay rất nhiều tân tú, còn bí mấy người như Ô Tiếu Thiên áp đảo, khiến hắn ta không thu hoạch được gì, cho nên hắn ta mới có ý đồ với Lâm Nhất. Nếu không phải vì lý do đó, hắn ta cũng không cần thiết phải hao tâm tổn sức như thế.
Mai hộ pháp thản nhiên nói: “Tần Dương này muốn bước vào bảng 30 một lần nữa là rất khó, còn Lâm Nhất… nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn cũng không có tư cách tranh giành mười vị trí đầu”.
“Thật ư?”
“Các chủ, rốt cuộc ngài đã đoán được gì rồi?”
Lời của Mai hộ pháp khiến bảy trưởng lão chấp kiếm giật mình.
“Thiên cơ bất khả lộ”.
Đỉnh núi Cô Phong, Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, nhắm mắt tĩnh tu, kiếm Thanh Huyên đứng thẳng trên tảng đá cách đó trăm mét.
Thịnh yến sắp đến, thời gian còn lại không nhiều, sau khi củng cố thân pháp Đằng Vân quyết, Lâm Nhất cũng không cố gắng tu luyện nữa, đến đây ngắm mây, nhìn sương mù, nghe tiếng gió, ngắm trăng, dùng nó để tu tâm, tu luyện kiếm tâm.
Dù gì hắn cũng là một kiếm khách, dù Thương Long Cửu Biến có mạnh đến mấy, cho dù quyền pháp cấm kỵ Thất Sát Quyền đáng sợ ra sao, hay là Đằng Vân Quyết nghịch thiên đến mức nào.
Hắn muốn toả sáng trên Quần Long thịnh yến, giành lấy thứ hạng bản thân mong muốn, thì nhất định phải dựa vào thanh kiếm trong tay.
Nhìn thấy khí phách của Viêm Long Tử, Lâm Nhất hiểu rõ sự chênh lệch giữa hắn và Tam Vương Thất Anh. Muốn tranh đấu với những người này thì phải dựa vào kiếm ý Thông Linh của hắn, nếu có thể để kiếm tâm thăng lên một bậc, tu luyện kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới tiểu thành, thì chắc chắn sẽ có khả năng chiến thắng cao hơn.
Trước mặt hắn là biển mây vô tận, một vùng trắng xoá.
Sau đó, ánh mặt trời loé lên qua bình minh, vô số ánh sáng vàng chiếu rọi lên biển mây. Biển mây mênh mông lập tức trở nên rực rỡi chói sáng, như tiên cảnh trong mơ.
Xẹt! Xẹt!
Biển mây vô tận không ngừng bị xé rách như vải vóc, sau khi kéo dài ba nghìn mét, khe nứt đó mới không mở rộng thêm nữa.
Khe nứt chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó biển mây đã nhanh chóng khép lại, kiếm ý hoàn toàn không thể tồn tại lâu.
“Vẫn là ba nghìn mét… Kiếm ý Thông Linh này muốn thăng lên tiểu thành thật sự rất khó”.