*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới thở phào một hơi, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng, mấy người này đừng có cho rằng Lâm Nhất không biết nổi giận. Nàng ta đã từng chứng kiến phong thái của thiếu niên này lúc nổi giận chém chết ba người.
Loại sát phạt quyết đoán này, những người kia tuyệt đối sẽ không hy vọng rơi lên đầu bọn họ.
Sơn mạch Viêm Vân cực kỳ nhiều yêu thú, nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng mà những yêu thú này khi so sánh với đội ngũ bên phía Lâm Nhất thì cũng chẳng đáng là gì.
Thậm chí không cần đến tiền bối Đường Du cảnh giới Thiên Phách phải ra tay, chỉ dựa vào nhóm Mặc Linh và Chương Viễn đã đủ để dễ dàng giải quyết sạch.
Đám người Mục Trần của Thiên Kiếm Tông dường như rất ít ra ngoài trải nghiệm tu luyện, trong sơn mạch Viêm Vân này tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. Chỉ cần thoáng có chút cơ hội thì sẽ lập tức chạy ra chém giết.
Đối với Lâm Nhất mà nói, cũng chẳng có mấy hứng thú.
Hắn trải nghiệm tu luyện quá nhiều rồi, nếu như không cần thiết thì dường như chẳng ra tay mấy. Đội ngũ cứ như vậy bá đạo tiến thẳng về phía trước, đến khi vào sâu bên trong sơn mạch Viêm Vân thì mới giảm dần tốc độ.
Giữa bầu trời mây đen giăng kín, môi trường khắc nghiệt, yêu thú bọn họ gặp phải cũng càng lúc càng khủng khiếp. Ngoại trừ tiền bối Đường Du ra, những trưởng lão cảnh giới Âm Dương kia đều đã lần lượt thỉnh thoảng phải ra tay.
Lâm Nhất cũng coi như được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên được nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của võ giả cảnh giới Âm Dương, có rất nhiều yêu thú khiến hắn phải kiêng dè mà chỉ trong mấy chiêu đã bị gạ gục bởi những trưởng lão cảnh giới Âm Dương này, quả thực vô cùng khủng khiếp.
Ba cảnh giới lớn của Tử Phủ là cảnh giới Âm Huyền, cảnh giới Dương Huyền, cảnh giới Âm Dương.
Lâm Nhất bây giờ mới là cảnh giới Âm Huyền đỉnh phong viên mãn, đã chạm được đến ranh giới của cảnh giới Dương Huyền, khoảng cách so với cảnh giới Âm Dương còn một quãng đường dài phải đi nữa.
Trong lời đồn, võ giả đạt đến cảnh giới Âm Dương thì võ hồn của họ sẽ xảy ra đột biến, cực kỳ mạnh mẽ. Đến cảnh giới này, võ hồn sẽ trở nên vô cùng quan trọng, một võ hồn lớn mạnh có thể mang đến lực chiến đấu khủng bố cho người đó.
Mà tu luyện võ hồn cũng là điểm mấu chốt để đột phá cảnh giới Thiên Phách.
Năm ngày sau, đội ngũ hoành tráng lần đầu tiên gặp phải trở ngại trong sơn mạch Viêm Vân. Mấy vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương lần lượt ra tay, thậm chí đã kết hợp với nhau mà vẫn bị đánh bật ra ngoài, trông khá chật vật.
Nếu cứ tiếp tục tấn công như vậy thì e là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Cuối cùng do tiền bối Đường Du ra tay, dùng một đòn tấn công sấm sét đã chém chết yêu thú chiếm cứ chỗ này. Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất được nhìn thấy cảnh giới Thiên Phách thực sự ra tay giết chết kẻ địch mạnh mẽ mà trong lòng rung động không thôi.
Thủ đoạn cỡ này thực đáng sợ.
Những trưởng lão cảnh giới Âm Dương kia mặc dù cũng rất mạnh nhưng Lâm Nhất vẫn tin là hắn có thể miễn cưỡng đối phó được.
Nhưng kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách thì Lâm Nhất tự thấy mình không thể đỡ nổi một chiêu của họ, cho dù dùng thân pháp để liều mạng tránh đi cũng rất khó để nắm được có thành công hay không.
Mới thở phào một hơi, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng, mấy người này đừng có cho rằng Lâm Nhất không biết nổi giận. Nàng ta đã từng chứng kiến phong thái của thiếu niên này lúc nổi giận chém chết ba người.
Loại sát phạt quyết đoán này, những người kia tuyệt đối sẽ không hy vọng rơi lên đầu bọn họ.
Sơn mạch Viêm Vân cực kỳ nhiều yêu thú, nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng mà những yêu thú này khi so sánh với đội ngũ bên phía Lâm Nhất thì cũng chẳng đáng là gì.
Thậm chí không cần đến tiền bối Đường Du cảnh giới Thiên Phách phải ra tay, chỉ dựa vào nhóm Mặc Linh và Chương Viễn đã đủ để dễ dàng giải quyết sạch.
Đám người Mục Trần của Thiên Kiếm Tông dường như rất ít ra ngoài trải nghiệm tu luyện, trong sơn mạch Viêm Vân này tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. Chỉ cần thoáng có chút cơ hội thì sẽ lập tức chạy ra chém giết.
Đối với Lâm Nhất mà nói, cũng chẳng có mấy hứng thú.
Hắn trải nghiệm tu luyện quá nhiều rồi, nếu như không cần thiết thì dường như chẳng ra tay mấy. Đội ngũ cứ như vậy bá đạo tiến thẳng về phía trước, đến khi vào sâu bên trong sơn mạch Viêm Vân thì mới giảm dần tốc độ.
Giữa bầu trời mây đen giăng kín, môi trường khắc nghiệt, yêu thú bọn họ gặp phải cũng càng lúc càng khủng khiếp. Ngoại trừ tiền bối Đường Du ra, những trưởng lão cảnh giới Âm Dương kia đều đã lần lượt thỉnh thoảng phải ra tay.
Lâm Nhất cũng coi như được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên được nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của võ giả cảnh giới Âm Dương, có rất nhiều yêu thú khiến hắn phải kiêng dè mà chỉ trong mấy chiêu đã bị gạ gục bởi những trưởng lão cảnh giới Âm Dương này, quả thực vô cùng khủng khiếp.
Ba cảnh giới lớn của Tử Phủ là cảnh giới Âm Huyền, cảnh giới Dương Huyền, cảnh giới Âm Dương.
Lâm Nhất bây giờ mới là cảnh giới Âm Huyền đỉnh phong viên mãn, đã chạm được đến ranh giới của cảnh giới Dương Huyền, khoảng cách so với cảnh giới Âm Dương còn một quãng đường dài phải đi nữa.
Trong lời đồn, võ giả đạt đến cảnh giới Âm Dương thì võ hồn của họ sẽ xảy ra đột biến, cực kỳ mạnh mẽ. Đến cảnh giới này, võ hồn sẽ trở nên vô cùng quan trọng, một võ hồn lớn mạnh có thể mang đến lực chiến đấu khủng bố cho người đó.
Mà tu luyện võ hồn cũng là điểm mấu chốt để đột phá cảnh giới Thiên Phách.
Năm ngày sau, đội ngũ hoành tráng lần đầu tiên gặp phải trở ngại trong sơn mạch Viêm Vân. Mấy vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương lần lượt ra tay, thậm chí đã kết hợp với nhau mà vẫn bị đánh bật ra ngoài, trông khá chật vật.
Nếu cứ tiếp tục tấn công như vậy thì e là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Cuối cùng do tiền bối Đường Du ra tay, dùng một đòn tấn công sấm sét đã chém chết yêu thú chiếm cứ chỗ này. Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất được nhìn thấy cảnh giới Thiên Phách thực sự ra tay giết chết kẻ địch mạnh mẽ mà trong lòng rung động không thôi.
Thủ đoạn cỡ này thực đáng sợ.
Những trưởng lão cảnh giới Âm Dương kia mặc dù cũng rất mạnh nhưng Lâm Nhất vẫn tin là hắn có thể miễn cưỡng đối phó được.
Nhưng kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách thì Lâm Nhất tự thấy mình không thể đỡ nổi một chiêu của họ, cho dù dùng thân pháp để liều mạng tránh đi cũng rất khó để nắm được có thành công hay không.