*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là do đại hoàng tử Tần Vũ đã phong ấn tu vi của cô để phòng khi bất trắc.
Tần Vũ ngồi thẳng ở bên cạnh, vẻ mặt âm u, nhếch miệng cười khẩy. Trông hắn ta bình tĩnh, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
“Ta không sao, sư tỷ đừng lo lắng”.
Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng nụ cười này nhìn có vẻ vô cùng xót xa trong tiết trời gió rét tuyết lạnh này.
“Trúng thủ ấn máu của ta mà vẫn có thể cười được, ngươi cũng không đơn giản đâu”.
Người ra tay nhảy lên mặt tuyết, người nọ mặc quân phục Thần Sách Doanh, khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt như rắn độc, đôi má gầy gò mang lại cho người ta cảm giác u ám.
Gã ta chậm rãi nói, đôi mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
“Là Hàn Thiên Minh! Đội trưởng của lính Long Lân..”
“Người này cũng rất nổi tiếng, được gọi là người mạnh nhất trong số các võ giả Bán Bộ Tử Phủ. Nếu võ giả Tử Phủ không xuất hiện, không ai có thể địch lại gã ta”.
“Lần này Lâm Nhất trúng đòn hơi nặng đấy, nếu hắn không chém ra nhát kiếm kia thì có lẽ đã chết dưới thủ ấn máu này rồi”.
Trong đám đông rất nhanh đã có người nhận ra cao thủ Bán Bộ Tử Phủ này, một trong số ít cao thủ của Thần Sách Doanh.
“Nhưng ngươi dám tới quấy rối hôn lễ của đại hoàng tử, còn đánh trọng thương người khác, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết, giết hắn!”
Sự vô tình và quyết đoán của người quân nhân được Hàn Thiên Minh thể hiện hết sức rõ ràng. Gã ta chưa cho Lâm Nhất cơ hội thở ra đã ra lệnh cho Thần Sách Doanh hành động.
Các hộ vệ của Thần Sách Doanh cưỡi ngựa chiến hoá thành những con gió lốc cuồng bạo, lao nhanh về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Lần này không đơn giản như tám tên lính Long Lân, một lượt có tới hơn một trăm kỵ binh xông lên, thân mặc chiến giáp, vẻ mặt lạnh lùng, cương nghị.
Một trăm hộ vệ ưu tú của Thần Sách Doanh phối hợp hoàn hảo, khí thế hung tàn hoà làm một thể.
Ngựa chiến giẫm lên tuyết, phi nhanh dựa theo trận pháp trong quân đội, mặt đất rung lên, uy thế rung trời.
Một loạt tiếng thốt kinh ngạc vang lên, trong mắt rất nhiều võ giả đứng xem đều thoáng qua vẻ kinh hãi.
Nếu các hộ vệ ưu tú của Thần Sách Doanh lấy một chọi một, họ chắc chắn không phải đối thủ của nhân tài tông môn, thậm chí có thể bị giết như cắt dưa thái rau.
Chỉ khi nào số lượng vượt trên một trăm thì sẽ biến đổi về chất, bọn họ tu luyện cùng một loại công pháp, cùng một loại võ kỹ. Tỷ lệ rõ ràng, mỗi ngày thao luyện, phối hợp chặt chẽ, không có chút sơ hở, đặc biệt là công kích chính diện.
Đường nói Huyền Võ tầng tám, dù là Huyền Võ tầng mười thì cũng chỉ có chết.
Mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, kiếm Táng Hoa trong tay hắn phát ra âm thanh vun vút, kiếm ý mênh mông không ngừng cắn nuốt những tia sáng lạnh dữ tợn.
Là do đại hoàng tử Tần Vũ đã phong ấn tu vi của cô để phòng khi bất trắc.
Tần Vũ ngồi thẳng ở bên cạnh, vẻ mặt âm u, nhếch miệng cười khẩy. Trông hắn ta bình tĩnh, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
“Ta không sao, sư tỷ đừng lo lắng”.
Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng nụ cười này nhìn có vẻ vô cùng xót xa trong tiết trời gió rét tuyết lạnh này.
“Trúng thủ ấn máu của ta mà vẫn có thể cười được, ngươi cũng không đơn giản đâu”.
Người ra tay nhảy lên mặt tuyết, người nọ mặc quân phục Thần Sách Doanh, khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt như rắn độc, đôi má gầy gò mang lại cho người ta cảm giác u ám.
Gã ta chậm rãi nói, đôi mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
“Là Hàn Thiên Minh! Đội trưởng của lính Long Lân..”
“Người này cũng rất nổi tiếng, được gọi là người mạnh nhất trong số các võ giả Bán Bộ Tử Phủ. Nếu võ giả Tử Phủ không xuất hiện, không ai có thể địch lại gã ta”.
“Lần này Lâm Nhất trúng đòn hơi nặng đấy, nếu hắn không chém ra nhát kiếm kia thì có lẽ đã chết dưới thủ ấn máu này rồi”.
Trong đám đông rất nhanh đã có người nhận ra cao thủ Bán Bộ Tử Phủ này, một trong số ít cao thủ của Thần Sách Doanh.
“Nhưng ngươi dám tới quấy rối hôn lễ của đại hoàng tử, còn đánh trọng thương người khác, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết, giết hắn!”
Sự vô tình và quyết đoán của người quân nhân được Hàn Thiên Minh thể hiện hết sức rõ ràng. Gã ta chưa cho Lâm Nhất cơ hội thở ra đã ra lệnh cho Thần Sách Doanh hành động.
Các hộ vệ của Thần Sách Doanh cưỡi ngựa chiến hoá thành những con gió lốc cuồng bạo, lao nhanh về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Lần này không đơn giản như tám tên lính Long Lân, một lượt có tới hơn một trăm kỵ binh xông lên, thân mặc chiến giáp, vẻ mặt lạnh lùng, cương nghị.
Một trăm hộ vệ ưu tú của Thần Sách Doanh phối hợp hoàn hảo, khí thế hung tàn hoà làm một thể.
Ngựa chiến giẫm lên tuyết, phi nhanh dựa theo trận pháp trong quân đội, mặt đất rung lên, uy thế rung trời.
Một loạt tiếng thốt kinh ngạc vang lên, trong mắt rất nhiều võ giả đứng xem đều thoáng qua vẻ kinh hãi.
Nếu các hộ vệ ưu tú của Thần Sách Doanh lấy một chọi một, họ chắc chắn không phải đối thủ của nhân tài tông môn, thậm chí có thể bị giết như cắt dưa thái rau.
Chỉ khi nào số lượng vượt trên một trăm thì sẽ biến đổi về chất, bọn họ tu luyện cùng một loại công pháp, cùng một loại võ kỹ. Tỷ lệ rõ ràng, mỗi ngày thao luyện, phối hợp chặt chẽ, không có chút sơ hở, đặc biệt là công kích chính diện.
Đường nói Huyền Võ tầng tám, dù là Huyền Võ tầng mười thì cũng chỉ có chết.
Mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, kiếm Táng Hoa trong tay hắn phát ra âm thanh vun vút, kiếm ý mênh mông không ngừng cắn nuốt những tia sáng lạnh dữ tợn.