Kiếm ý và chân nguyên hùng hậu khuấy động mặt hồ mênh mông, đến mức long trời lở đất, sóng cuộn ào ạt, trong chốc lát không thể dừng lại.
Vù!
Một luồng sáng kiếm rực rỡ lấp lánh lao vọt ra khỏi mặt nước, làm dấy lên những con sóng cao vút như kiếm.
Đợi đến khi nhìn rõ mọi thứ, luồng sáng đó không phải ánh sáng kiếm, mà là một thiếu niên toàn thân ướt đẫm.
Thiếu niên mặt mày thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ, bọt nước trên người không ngừng bị chân nguyên sấy khô. Dưới ánh mặt trời, cơ bắp toàn thân lộ ra đường cong hoàn hảo, ngũ quan có vẻ mơ hồ dần rõ nét hơn.
Đợi đến khi áo quần khô ráo, mái tóc bay bay, sự sắc bén nơi mi mày của thiếu niên trở nên vô cùng đáng sợ.
Không cần nhiều lời, thiếu niên đó đương nhiên là Lâm Nhất tránh né chuyện thế tục.
Sau khi rời khỏi Lạc Già Sơn, hắn đã đến thác nước mà hắn từng tu luyện Thủy Nguyệt kiếm pháp, dùng Tuế Nguyệt Tâm Kinh cô đọng tu vi tăng vọt của mình.
Nhờ quả Huyết Viêm mà tu vi của hắn tiến bộ vượt bậc, nhảy liền hai cấp bậc, tiến lên Huyền Võ tầng bảy.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Nhất lại đầy bất an.
Theo kinh nghiệm của hắn, chân nguyên không quan trọng ở số lượng, mà quan trọng ở chất lượng hơn.
“Thật không dễ gì, khổ tu nửa tháng, tiêu tốn ba nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, cuối cùng cũng cô đọng được chân nguyên toàn thân bằng Tuế Nguyệt Tâm Kinh”.
Cơ thể Lâm Nhất như chiếc lá rơi, như bông liễu lững lờ, đi lại trên mặt hồ vẫn không ngừng có sóng ập xuống.
Mặc cho gió lớn điên cuồng rít gào, sóng cuộn không ngừng, hắn vẫn bình thản đi đến bên bờ. Trên chiếc áo xanh của hắn không dính chút bọt nước nào, sạch sẽ gọn gàng, không vương chút bụi.
So với nửa tháng trước, bây giờ giữa trán Lâm Nhất như tỏa ra ánh sáng, rửa mặt lại lần nữa thì biến trở lại thành giản dị tự nhiên, sự sắc bén thu hết vào trong.
Dù cho không bị chuyện vặt vãnh quấn thân, hắn cũng sẽ đến đây tiềm tu, cô đọng chân nguyên một lần.
Chiến đấu một trận với cảnh giới Tử Phủ khiến hắn có áp lực lớn như núi, phát hiện kiếm thuật, sát chiêu của mình ở trước mặt chân nguyên mạnh mẽ của đối phương lại chẳng có tác dụng gì. Nếu không có bảo khí ở bên mình thì ba chiêu đã chết thảm.
Nghĩ tới bát đại công tử, nghe nói bọn họ có thể chiến đấu với cảnh giới Tử Phủ, lại khiến Lâm Nhất rùng mình. Trong đó, người xuất sắc nhất như đại hoàng tử thậm chí còn có thể giết cao thủ cảnh giới Tử Phủ, cảm giác áp bách quá mạnh.
Thật ra Lâm Nhất có điều không biết…
Tuy bát đại công tử chưa đạt đến Tử Phủ, nhưng ai nấy đều là Bán Bộ Tử Phủ, chân nguyên có thể ngưng luyện thành thể lỏng, khoảng cách với cảnh giới Tử Phủ không lớn như người ngoài tưởng tượng.
Lâm Nhất xoay người lại nhìn, mặt hồ xao động đã dần dần yên tĩnh.
Khói sóng mênh mang, mênh mông vô bờ, cảnh non sông hữu tình, nếu không để ý sẽ chìm đắm vào đó mà quên mất chính mình.
Tâm chợt thay đổi, trong đôi mắt giản dị và tự nhiên của Lâm Nhất loé lên sự sắc bén, rực rỡ muôn màu.
Hắn giơ tay lên, năm ngón tay khép lại thành chưởng rồi đẩy mạnh về phía trước.
Rầm rầm rầm!
Vù!
Một luồng sáng kiếm rực rỡ lấp lánh lao vọt ra khỏi mặt nước, làm dấy lên những con sóng cao vút như kiếm.
Đợi đến khi nhìn rõ mọi thứ, luồng sáng đó không phải ánh sáng kiếm, mà là một thiếu niên toàn thân ướt đẫm.
Thiếu niên mặt mày thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ, bọt nước trên người không ngừng bị chân nguyên sấy khô. Dưới ánh mặt trời, cơ bắp toàn thân lộ ra đường cong hoàn hảo, ngũ quan có vẻ mơ hồ dần rõ nét hơn.
Đợi đến khi áo quần khô ráo, mái tóc bay bay, sự sắc bén nơi mi mày của thiếu niên trở nên vô cùng đáng sợ.
Không cần nhiều lời, thiếu niên đó đương nhiên là Lâm Nhất tránh né chuyện thế tục.
Sau khi rời khỏi Lạc Già Sơn, hắn đã đến thác nước mà hắn từng tu luyện Thủy Nguyệt kiếm pháp, dùng Tuế Nguyệt Tâm Kinh cô đọng tu vi tăng vọt của mình.
Nhờ quả Huyết Viêm mà tu vi của hắn tiến bộ vượt bậc, nhảy liền hai cấp bậc, tiến lên Huyền Võ tầng bảy.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Nhất lại đầy bất an.
Theo kinh nghiệm của hắn, chân nguyên không quan trọng ở số lượng, mà quan trọng ở chất lượng hơn.
“Thật không dễ gì, khổ tu nửa tháng, tiêu tốn ba nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, cuối cùng cũng cô đọng được chân nguyên toàn thân bằng Tuế Nguyệt Tâm Kinh”.
Cơ thể Lâm Nhất như chiếc lá rơi, như bông liễu lững lờ, đi lại trên mặt hồ vẫn không ngừng có sóng ập xuống.
Mặc cho gió lớn điên cuồng rít gào, sóng cuộn không ngừng, hắn vẫn bình thản đi đến bên bờ. Trên chiếc áo xanh của hắn không dính chút bọt nước nào, sạch sẽ gọn gàng, không vương chút bụi.
So với nửa tháng trước, bây giờ giữa trán Lâm Nhất như tỏa ra ánh sáng, rửa mặt lại lần nữa thì biến trở lại thành giản dị tự nhiên, sự sắc bén thu hết vào trong.
Dù cho không bị chuyện vặt vãnh quấn thân, hắn cũng sẽ đến đây tiềm tu, cô đọng chân nguyên một lần.
Chiến đấu một trận với cảnh giới Tử Phủ khiến hắn có áp lực lớn như núi, phát hiện kiếm thuật, sát chiêu của mình ở trước mặt chân nguyên mạnh mẽ của đối phương lại chẳng có tác dụng gì. Nếu không có bảo khí ở bên mình thì ba chiêu đã chết thảm.
Nghĩ tới bát đại công tử, nghe nói bọn họ có thể chiến đấu với cảnh giới Tử Phủ, lại khiến Lâm Nhất rùng mình. Trong đó, người xuất sắc nhất như đại hoàng tử thậm chí còn có thể giết cao thủ cảnh giới Tử Phủ, cảm giác áp bách quá mạnh.
Thật ra Lâm Nhất có điều không biết…
Tuy bát đại công tử chưa đạt đến Tử Phủ, nhưng ai nấy đều là Bán Bộ Tử Phủ, chân nguyên có thể ngưng luyện thành thể lỏng, khoảng cách với cảnh giới Tử Phủ không lớn như người ngoài tưởng tượng.
Lâm Nhất xoay người lại nhìn, mặt hồ xao động đã dần dần yên tĩnh.
Khói sóng mênh mang, mênh mông vô bờ, cảnh non sông hữu tình, nếu không để ý sẽ chìm đắm vào đó mà quên mất chính mình.
Tâm chợt thay đổi, trong đôi mắt giản dị và tự nhiên của Lâm Nhất loé lên sự sắc bén, rực rỡ muôn màu.
Hắn giơ tay lên, năm ngón tay khép lại thành chưởng rồi đẩy mạnh về phía trước.
Rầm rầm rầm!