Hô!
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió vang lên, Lãnh bảo chủ dẫn mọi người xông về phía phụ cận doanh trại của đối phương.
“Bớt làm ra vẻ đi, nếu Huyết Lang nhà ngươi thật sự có bản lĩnh lớn như vậy thì sao có thể thả ta về? Nếu kho báu Lôi Vân đã nằm trong phạm vi thế lực Tam Ưng Bảo chúng ta, ngươi đừng hòng bắt ta khoanh tay đứng nhìn, cùng lắm thì ta truyền tin ra ngoài, cả hai phe chúng ta đều không lấy được!”
Vẻ mặt Lãnh bảo chủ u ám, sát khí ngưng tụ giữa lông mày, trong giọng nói ẩn chứa ý lạnh cực độ.
Trước uy áp của đối phương, ông ta không hề nao núng chút nào, hết sức quyết liệt.
Có ông ta và hai vị bảo chủ khác đứng đầu, mọi người phía sau đều thoáng thở phào nhẹ nhõm khi đối mặt với hung uy ngập trời này.
Các thành viên bang Huyết Lang đứng sau nghe vậy đều khẽ biến sắc mặt.
Họ cũng không sợ người của Tam Ưng Bảo, nhưng nếu tin tức bị các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ hoặc thế lực cấp bậc bá chủ ở Vân Châu biết được, chuyện này sẽ hơi khó giải quyết.
Thực lực của bang Huyết Lang vẫn chưa đủ để trở thành đối thủ của những thế lực này.
Biểu cảm trên mặt Huyết Lang thay đổi thất thường, hiển nhiên trong lòng hắn ta cũng hơi lo lắng. Lúc trước đánh cho ba người chật vật chạy về vì trong tình huống đối phương không biết thực hư, bây giờ họ quay lại với lòng đề phòng, nói thật thì độ khó đánh họ trọng thương không hề nhỏ.
Nhưng đám người Lãnh bảo chủ muốn động vào hắn ta thì cũng không thể.
Sau khi luyện hoá hoàn toàn giáp Viêm Long, Huyết Lang vô cùng tự tin, ngay cả khi đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, hắn ta cũng tự nhận là có thể giữ được tính mạng.
Giáp Viêm Long mạnh hơn hắn ta tưởng rất nhiều.
“Tam Ưng Bảo đã đứng vững ở nơi này nhiều năm, biết rõ mọi ngóc ngách trong phạm vi nghìn dặm. Nếu ta đoán không sai, cho dù Huyết Lang nhà ngươi có được bản đồ kho báu thì cũng rất khó tìm được kho báu Lôi Vân”.
Lãnh bảo chủ nói rất hùng hồn, dường như nhìn thấu được đối phương.
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Huyết Lang, đúng như đối phương vừa nói, tuy rằng hắn ta có bản đồ trong tay, nhưng sau cả đêm tìm kiếm vẫn không có manh mối, có rất nhiều địa điểm không trùng khớp với cờ đánh dấu trên bản đồ.
Hắn ta chỉ có thể xác định đại khái rằng kho báu Lôi Vân nằm trong phạm vi nghìn dặm này.
Đối với võ giả cảnh giới Tử Phủ, phạm vi nghìn dặm nói rộng cũng không rộng, nhưng nếu muốn tìm kiếm từ từ qua một lần thì cũng là chuyện khá phiền phức.
Lâm Nhất thờ ơ quan sát, nghĩ thầm trong lòng.
Lãnh bảo chủ thoạt nhìn có vẻ kiên quyết và dứt khoát, nhưng thực chất là căn bản không muốn đánh nhau với đối phương. Chắc là ông ta vẫn còn kiêng dè giáp Viêm Long, không thể thật sự làm gì được đối phương.
Vậy thì xem ra người này vẫn rất có thủ đoạn.
Mới dăm ba câu đã làm Huyết Lang chần chừ. Có thể Huyết Lang không biết, nhưng Lâm Nhất biết hai người bên cạnh Lãnh bảo chủ đang bị thương rất nặng, sức chiến đấu không còn ở đỉnh cao.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió vang lên, Lãnh bảo chủ dẫn mọi người xông về phía phụ cận doanh trại của đối phương.
“Bớt làm ra vẻ đi, nếu Huyết Lang nhà ngươi thật sự có bản lĩnh lớn như vậy thì sao có thể thả ta về? Nếu kho báu Lôi Vân đã nằm trong phạm vi thế lực Tam Ưng Bảo chúng ta, ngươi đừng hòng bắt ta khoanh tay đứng nhìn, cùng lắm thì ta truyền tin ra ngoài, cả hai phe chúng ta đều không lấy được!”
Vẻ mặt Lãnh bảo chủ u ám, sát khí ngưng tụ giữa lông mày, trong giọng nói ẩn chứa ý lạnh cực độ.
Trước uy áp của đối phương, ông ta không hề nao núng chút nào, hết sức quyết liệt.
Có ông ta và hai vị bảo chủ khác đứng đầu, mọi người phía sau đều thoáng thở phào nhẹ nhõm khi đối mặt với hung uy ngập trời này.
Các thành viên bang Huyết Lang đứng sau nghe vậy đều khẽ biến sắc mặt.
Họ cũng không sợ người của Tam Ưng Bảo, nhưng nếu tin tức bị các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ hoặc thế lực cấp bậc bá chủ ở Vân Châu biết được, chuyện này sẽ hơi khó giải quyết.
Thực lực của bang Huyết Lang vẫn chưa đủ để trở thành đối thủ của những thế lực này.
Biểu cảm trên mặt Huyết Lang thay đổi thất thường, hiển nhiên trong lòng hắn ta cũng hơi lo lắng. Lúc trước đánh cho ba người chật vật chạy về vì trong tình huống đối phương không biết thực hư, bây giờ họ quay lại với lòng đề phòng, nói thật thì độ khó đánh họ trọng thương không hề nhỏ.
Nhưng đám người Lãnh bảo chủ muốn động vào hắn ta thì cũng không thể.
Sau khi luyện hoá hoàn toàn giáp Viêm Long, Huyết Lang vô cùng tự tin, ngay cả khi đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, hắn ta cũng tự nhận là có thể giữ được tính mạng.
Giáp Viêm Long mạnh hơn hắn ta tưởng rất nhiều.
“Tam Ưng Bảo đã đứng vững ở nơi này nhiều năm, biết rõ mọi ngóc ngách trong phạm vi nghìn dặm. Nếu ta đoán không sai, cho dù Huyết Lang nhà ngươi có được bản đồ kho báu thì cũng rất khó tìm được kho báu Lôi Vân”.
Lãnh bảo chủ nói rất hùng hồn, dường như nhìn thấu được đối phương.
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Huyết Lang, đúng như đối phương vừa nói, tuy rằng hắn ta có bản đồ trong tay, nhưng sau cả đêm tìm kiếm vẫn không có manh mối, có rất nhiều địa điểm không trùng khớp với cờ đánh dấu trên bản đồ.
Hắn ta chỉ có thể xác định đại khái rằng kho báu Lôi Vân nằm trong phạm vi nghìn dặm này.
Đối với võ giả cảnh giới Tử Phủ, phạm vi nghìn dặm nói rộng cũng không rộng, nhưng nếu muốn tìm kiếm từ từ qua một lần thì cũng là chuyện khá phiền phức.
Lâm Nhất thờ ơ quan sát, nghĩ thầm trong lòng.
Lãnh bảo chủ thoạt nhìn có vẻ kiên quyết và dứt khoát, nhưng thực chất là căn bản không muốn đánh nhau với đối phương. Chắc là ông ta vẫn còn kiêng dè giáp Viêm Long, không thể thật sự làm gì được đối phương.
Vậy thì xem ra người này vẫn rất có thủ đoạn.
Mới dăm ba câu đã làm Huyết Lang chần chừ. Có thể Huyết Lang không biết, nhưng Lâm Nhất biết hai người bên cạnh Lãnh bảo chủ đang bị thương rất nặng, sức chiến đấu không còn ở đỉnh cao.