“Long Thành ở thời kỳ thượng cổ đều được xây dựng ở nơi hội tụ các tông môn lớn. Ngày nay, xung quanh Long Thành đều trở thành di tích và động phủ, kế hoạch ban đầu của ta là thăng cấp lên Thiên Phách ở đây, sau đó để mọi người cùng nhau đến Long Thành lấy long bài, đợi di tích và động phủ hiện thế. Bây giờ…”
Phương Thiếu Vũ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Bây giờ, cao thủ của Hỏa Vân giới chắc chắn đều ở thành Lôi Hỏa, muốn đi lấy long bài e là sẽ có chút nguy hiểm”.
Mấy người họ im lặng không nói, đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Vô hình trung, Lâm Nhất đã trở thành thủ lĩnh của mấy người họ, đợi hắn ra quyết định.
Lâm Nhất suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã có ý tưởng: “Không vội, bây giờ chúng ta đã chiếm cứ cứ điểm ở đây thì phải lợi dụng nó một phen. Ba người các ngươi ban ngày ra ngoài lịch luyện, thuận tiện thăm dò tình báo nhiều hơn, thông tin vẫn còn quá ít. Buổi tối thì luyện hóa đan Tinh Nguyên, đợi mỗi người tu luyện đến cực hạn rồi thăng cấp lên Thiên Phách, ta cũng nhân thời gian này bế quan thật tốt”.
Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ không có dị nghị gì về việc này. Mặc dù ở trong thành an toàn, nhưng không ra ngoài lịch luyện thì mãi mãi không thể thật sự tích lũy.
Còn Lâm Nhất, tầm nhìn của hắn dừng trên cột đá Long Tượng trong thành.
Trước kia, Nam Cung Hạ đã tu luyện trên Long Tượng, nhưng đừng nói hắn ta lên được đỉnh Long Tượng, ngay cả một nửa cột đá cũng không thể lên được.
Phương Thiếu Vũ nhìn thấy ánh mắt hắn, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Lâm huynh, Long Tượng ở con đường thông thiên này đều cực kỳ bí ẩn, tránh không được leo lên đầu rồng. Dù là Long Tượng đơn giản nhất, chỉ cần leo lên đầu rồng đều sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, rất đáng sợ…”
Màn đêm buông xuống, ma vân giữa trời lại lắng xuống.
Con đường thông thiên từ sự hiền hòa ban ngày trở nên vô cùng đáng sợ, gió lạnh thét gào, thú gầm trầm thấp, bảo quang quỷ dị, thế giới đáng sợ đầy màu sắc kỳ quái.
Con người trời sinh đã sợ bóng tối, dù là người tập võ, nếu phải lựa chọn, đa số cũng chỉ muốn mạo hiểm vào ban ngày.
Ở con đường thông thiên này thì càng không cần nói nhiều, nếu không cần thiết thì không ai đi lại trong bóng tối, đa số đều ở trong khu vực an toàn có Long Tượng trấn thủ.
Lúc này, trong một cánh rừng bóng tối mênh mông bao phủ, Vũ Hạo Thiên không ngừng ho khan, hết tiếng ho khan lại không ngừng phun ra máu tươi.
Khu vực này cách thành trì đơn sơ mà đám người Lâm Nhất ở đến mấy nghìn dặm.
Nhưng sâu trong lòng hắn ta vẫn tràn ngập sợ hãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, giống như Lâm Nhất có thể đuổi theo sau lưng hắn ta bất cứ lúc nào.
Đáng sợ quá!
Những gì trải qua vào ban ngày khiến hắn ta dạo qua Quỷ Môn Quan vô số lần, chỉ hơi hồi tưởng lại kiếm ý đáng sợ của Lâm Nhất đã khiến hắn ta run rẩy.
Sao lại có người có thiên phú kiếm đạo khoa trương như vậy, cũng đến từ cổ vực Nam Hoa, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Phương Thiếu Vũ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Bây giờ, cao thủ của Hỏa Vân giới chắc chắn đều ở thành Lôi Hỏa, muốn đi lấy long bài e là sẽ có chút nguy hiểm”.
Mấy người họ im lặng không nói, đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Vô hình trung, Lâm Nhất đã trở thành thủ lĩnh của mấy người họ, đợi hắn ra quyết định.
Lâm Nhất suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã có ý tưởng: “Không vội, bây giờ chúng ta đã chiếm cứ cứ điểm ở đây thì phải lợi dụng nó một phen. Ba người các ngươi ban ngày ra ngoài lịch luyện, thuận tiện thăm dò tình báo nhiều hơn, thông tin vẫn còn quá ít. Buổi tối thì luyện hóa đan Tinh Nguyên, đợi mỗi người tu luyện đến cực hạn rồi thăng cấp lên Thiên Phách, ta cũng nhân thời gian này bế quan thật tốt”.
Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ không có dị nghị gì về việc này. Mặc dù ở trong thành an toàn, nhưng không ra ngoài lịch luyện thì mãi mãi không thể thật sự tích lũy.
Còn Lâm Nhất, tầm nhìn của hắn dừng trên cột đá Long Tượng trong thành.
Trước kia, Nam Cung Hạ đã tu luyện trên Long Tượng, nhưng đừng nói hắn ta lên được đỉnh Long Tượng, ngay cả một nửa cột đá cũng không thể lên được.
Phương Thiếu Vũ nhìn thấy ánh mắt hắn, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Lâm huynh, Long Tượng ở con đường thông thiên này đều cực kỳ bí ẩn, tránh không được leo lên đầu rồng. Dù là Long Tượng đơn giản nhất, chỉ cần leo lên đầu rồng đều sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, rất đáng sợ…”
Màn đêm buông xuống, ma vân giữa trời lại lắng xuống.
Con đường thông thiên từ sự hiền hòa ban ngày trở nên vô cùng đáng sợ, gió lạnh thét gào, thú gầm trầm thấp, bảo quang quỷ dị, thế giới đáng sợ đầy màu sắc kỳ quái.
Con người trời sinh đã sợ bóng tối, dù là người tập võ, nếu phải lựa chọn, đa số cũng chỉ muốn mạo hiểm vào ban ngày.
Ở con đường thông thiên này thì càng không cần nói nhiều, nếu không cần thiết thì không ai đi lại trong bóng tối, đa số đều ở trong khu vực an toàn có Long Tượng trấn thủ.
Lúc này, trong một cánh rừng bóng tối mênh mông bao phủ, Vũ Hạo Thiên không ngừng ho khan, hết tiếng ho khan lại không ngừng phun ra máu tươi.
Khu vực này cách thành trì đơn sơ mà đám người Lâm Nhất ở đến mấy nghìn dặm.
Nhưng sâu trong lòng hắn ta vẫn tràn ngập sợ hãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, giống như Lâm Nhất có thể đuổi theo sau lưng hắn ta bất cứ lúc nào.
Đáng sợ quá!
Những gì trải qua vào ban ngày khiến hắn ta dạo qua Quỷ Môn Quan vô số lần, chỉ hơi hồi tưởng lại kiếm ý đáng sợ của Lâm Nhất đã khiến hắn ta run rẩy.
Sao lại có người có thiên phú kiếm đạo khoa trương như vậy, cũng đến từ cổ vực Nam Hoa, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?