Thực lực khủng bố của một tia chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh đã hoàn toàn được thể hiện ra sau khi Lâm Nhất tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết đến tầng thứ tư.
Chỉ xuất ra một kiếm, vỏn vẹn đúng một kiếm đã giết chết một cường giả Tiên Thiên và trưởng lão bán bộ Huyền Quan của hai đại tông môn tới thủ tiêu Lâm Nhất.
Hai trăm vị tử sĩ đó chết quá thê thảm, bị nghiền xương thành tro ngay tại chỗ.
Về phần Mai Tử Họa và Huyết Đồ, còn cả trưởng lão bán bộ Huyền Quan đó cũng không khá hơn là bao, cũng không còn được toàn thây.
Từ nay về sau, trong thành Thanh Dương này giờ sẽ không còn phân đà của Kim Diễm Tông và Huyết Vân Môn tồn tại nữa.
Nơi này là quận thành, phân đà của Tam đại tông môn đặt ở đây đa số đều gần bằng một phần ba thực lực của bản tông, tổn thất lớn như vậy e là trong rất nhiều năm cũng không thể hồi phục lại được.
Nếu như Quang Minh Các kiên quyết thêm chút nữa, nắm lấy cơ hội này thì chưa hẳn không thể độc bá quận Thanh Dương.
"Tất... tất cả đều chết hết rồi ư?"
Minh Diệp chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông, cánh tay cánh chân xương cốt bị đứt đoạn chất thành núi trước mặt, không kiềm chế được mà trở nên run rẩy.
Trong quận Thanh Dương cá lớn nuốt cá bé, cạnh trạnh vô cùng tàn khốc, cho dù là thảm án diệt môn thì cũng thường xuyên xảy ra. Minh Diệp cũng coi như đã quen nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp thế này rồi, nhưng cảnh tượng hiện tại vẫn mang lại sự chấn động cực lớn cho hắn ta.
Sợi chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh đó có thực lực vô cùng cường hãn, thực sự để lại ấn tượng quá sâu đậm.
Sự chấn động trong lòng Lâm Nhất cũng không nhỏ.
Thực lực đáng sợ của lệnh bài Ô Quang vẫn vượt ngoài dự đoán của hắn, một kiếm siêu việt lạ thường đó khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Có điều cho dù như vậy hắn cũng không hề hối hận.
Nếu như hắn không sử dụng lệnh bài Ô Quang để giao thủ với Tam đại tông môn, dù có thể bảo vệ được tính mạng của bản thân thì đệ tử của Quang Minh Các cũng sẽ chết không ít.
Người chết như đèn tắt, Minh Diệp tới để giúp đỡ hắn, đương nhiên không thể để những người tới giúp mình phải trả cái giá là cả tính mạng được.
Đối với hắn mà nói là không thể chấp nhận.
Lâm Nhất gật đầu, khẽ nói: "Minh huynh, không thu dọn chiến trường sao?"
Hiện trường toàn bộ đều là thi thể của hai tông môn, không biết để lại bao nhiêu túi Trữ Vật, còn cả rất nhiều Huyền Binh. Tập hợp lại chắc chắn cũng được một món kếch xù.
"Đúng đúng đúng".
Minh Diệp bừng tỉnh lại, quay đầu lại nói: "Mấy người các ngươi mau chóng thu dọn nơi này đi, Minh thúc, phiền thúc dẫn người tới hai phân đà tông môn này một chuyến".
Tinh nhuệ, tử sĩ, trưởng lão và chủ sự đều đã chết sạch rồi, phân đà của hai tông môn trong thành Thanh Dương chắc chắn chỉ còn lại vườn không nhà trống.
Cơ hội như vậy không nắm lấy thì rõ ràng là không được.
"Lâm huynh đệ, vết thương bên ngoài của ngựa của ngươi nhìn trông khá đáng sợ nhưng trên thực tế thì không nghiêm trọng, thứ khiến nó không thể đứng dậy có lẽ là ba quyền đó của Bạch Lê Hiên!", Minh Quang liếc mắt nhìn một lượt, rồi dừng ở Huyết Long Mã đang nằm trên đất không đứng lên được, khẽ giọng thở dài nói.
Nhắc đến Bạch Lê Hiên, sắc mặt của Lâm Nhất không khỏi trở nên âm trầm.
Với thực lực huyết mạch cường hãn đến đáng sợ của Huyết Long Mã, ngoại thương quả thực không thể tạo nên công kích trí mạng đối với nó, khiến nó uể oải như vậy được.
Lâm Nhất ít nhiều cũng đoán ra tình trạng hiện tại của Huyết Long Mã chắc chắn có liên quan tới Bạch Lê Hiên!
Bạch Lê Hiên có thân phận cỡ nào, là thiên tài kiệt xuất yêu nghiệt của Đại Tần Đế Quốc, có thể nói là danh khắp thiên hạ. Với thực lực thất khiếu, đánh ngang tầm với cảnh giới Huyền Võ bình thường cũng rất có khả năng chiến thắng.
Tu vi và thân phận như vậy mà lại ra tay đê tiện với một con ngựa, khiến Lâm Nhất trong lòng không thể tha thứ.
Đừng để ta tóm được cơ hội, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng!
"Nội thương chỉ sợ rất nghiêm trọng, nếu ngươi không ngại thì có thể đến phân đà của Quang Minh Các, phân đà có thuần thú sư, an dưỡng một thời gian chắc sẽ hồi phục lại được", Minh Diệp dừng lại một chút rồi nhìn Lâm Nhất lên tiếng gợi ý.
"Vậy làm phiền Minh huynh rồi".
Đối với chữa trị cho yêu thú, Lâm Nhất chẳng hề biết gì, giao cho thuần thú sư chuyên nghiệp rõ ràng tốt hơn nhiều.
Lâm Nhất bước lên trấn an một lát xong thì mấy người của Quang Minh Các đi tới đưa Huyết Long Mã lên một chiếc chiến xa rồi trở đi.
"Nhìn nội thương này e là trong thời gian ngắn không thể hồi phục lại được, hay là Lâm huynh đệ tới Quang Minh Các ở vài hôm đi. Về phần vấn đề an toàn ta sẽ nhờ phụ thân ta phái trưởng lão cảnh giới Huyền Võ tới".
Minh Diệp hiện tại rất muốn kết giao với Lâm Nhất, có thể giúp đỡ được là sẽ giúp.
Tiềm lực bày ra của hắn rất có khả năng trưởng thành một yêu nghiệt, thuyết phục gia tộc phái ra cường giả Huyền Võ tới có lẽ không thành vấn đề.
Lâm Nhất trầm tư giây lát rồi gật đầu đồng ý.
Hắn hết sức suy nghĩ cho Huyết Long Mã, cho nó chút thời gian hồi phục, không để lại hậu hoạn về sau.
"Đi thôi".
Hai người cùng với cao tầng của Quang Minh Các cùng đi tới phân đà ở trong thành Thanh Dương.
Sau nửa tuần hương, sau khi võ giả Tiên Thiên của Quang Minh Các đều đã toàn bộ rút lui, tại quảng trường phía bắc, từng đạo thân ảnh từ bốn phía hiện thân, hạ xuống trường đấu giá.
Nhìn đống thi thể máu chảy thành sông mà thần tình chấn động, trong mắt tràn ngập thần sắc khiếp sợ nhàn nhạt.
"Quá đáng sợ rồi... Lâm Nhất vậy mà vẫn còn thủ đoạn như vậy, chẳng trách hắn lại dám đơn độc đối đầu với hai đại tông môn".
"Ta thấy nếu như không phải vì Huyết Long Mã thì cho dù không động dụng món bảo khí đó Lâm Nhất cũng có thể thoải mái ung dung".
"Hiện nay phân đà của hai đại tông môn đã gần như bị nhổ tận gốc, phân chia thế lực trong quận Thanh Dương e là sắp thay đổi lại từ đầu rồi".
"Quang Minh Các được món hời lớn rồi, sau này rất có khả năng sẽ độc bá quận Thanh Dương!"
"Cho nên nói, cho dù ngươi là tông môn cấp bá chủ cũng chưa chắc có thể làm được quá tuyệt..."
Chỉ xuất ra một kiếm, vỏn vẹn đúng một kiếm đã giết chết một cường giả Tiên Thiên và trưởng lão bán bộ Huyền Quan của hai đại tông môn tới thủ tiêu Lâm Nhất.
Hai trăm vị tử sĩ đó chết quá thê thảm, bị nghiền xương thành tro ngay tại chỗ.
Về phần Mai Tử Họa và Huyết Đồ, còn cả trưởng lão bán bộ Huyền Quan đó cũng không khá hơn là bao, cũng không còn được toàn thây.
Từ nay về sau, trong thành Thanh Dương này giờ sẽ không còn phân đà của Kim Diễm Tông và Huyết Vân Môn tồn tại nữa.
Nơi này là quận thành, phân đà của Tam đại tông môn đặt ở đây đa số đều gần bằng một phần ba thực lực của bản tông, tổn thất lớn như vậy e là trong rất nhiều năm cũng không thể hồi phục lại được.
Nếu như Quang Minh Các kiên quyết thêm chút nữa, nắm lấy cơ hội này thì chưa hẳn không thể độc bá quận Thanh Dương.
"Tất... tất cả đều chết hết rồi ư?"
Minh Diệp chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông, cánh tay cánh chân xương cốt bị đứt đoạn chất thành núi trước mặt, không kiềm chế được mà trở nên run rẩy.
Trong quận Thanh Dương cá lớn nuốt cá bé, cạnh trạnh vô cùng tàn khốc, cho dù là thảm án diệt môn thì cũng thường xuyên xảy ra. Minh Diệp cũng coi như đã quen nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp thế này rồi, nhưng cảnh tượng hiện tại vẫn mang lại sự chấn động cực lớn cho hắn ta.
Sợi chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh đó có thực lực vô cùng cường hãn, thực sự để lại ấn tượng quá sâu đậm.
Sự chấn động trong lòng Lâm Nhất cũng không nhỏ.
Thực lực đáng sợ của lệnh bài Ô Quang vẫn vượt ngoài dự đoán của hắn, một kiếm siêu việt lạ thường đó khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Có điều cho dù như vậy hắn cũng không hề hối hận.
Nếu như hắn không sử dụng lệnh bài Ô Quang để giao thủ với Tam đại tông môn, dù có thể bảo vệ được tính mạng của bản thân thì đệ tử của Quang Minh Các cũng sẽ chết không ít.
Người chết như đèn tắt, Minh Diệp tới để giúp đỡ hắn, đương nhiên không thể để những người tới giúp mình phải trả cái giá là cả tính mạng được.
Đối với hắn mà nói là không thể chấp nhận.
Lâm Nhất gật đầu, khẽ nói: "Minh huynh, không thu dọn chiến trường sao?"
Hiện trường toàn bộ đều là thi thể của hai tông môn, không biết để lại bao nhiêu túi Trữ Vật, còn cả rất nhiều Huyền Binh. Tập hợp lại chắc chắn cũng được một món kếch xù.
"Đúng đúng đúng".
Minh Diệp bừng tỉnh lại, quay đầu lại nói: "Mấy người các ngươi mau chóng thu dọn nơi này đi, Minh thúc, phiền thúc dẫn người tới hai phân đà tông môn này một chuyến".
Tinh nhuệ, tử sĩ, trưởng lão và chủ sự đều đã chết sạch rồi, phân đà của hai tông môn trong thành Thanh Dương chắc chắn chỉ còn lại vườn không nhà trống.
Cơ hội như vậy không nắm lấy thì rõ ràng là không được.
"Lâm huynh đệ, vết thương bên ngoài của ngựa của ngươi nhìn trông khá đáng sợ nhưng trên thực tế thì không nghiêm trọng, thứ khiến nó không thể đứng dậy có lẽ là ba quyền đó của Bạch Lê Hiên!", Minh Quang liếc mắt nhìn một lượt, rồi dừng ở Huyết Long Mã đang nằm trên đất không đứng lên được, khẽ giọng thở dài nói.
Nhắc đến Bạch Lê Hiên, sắc mặt của Lâm Nhất không khỏi trở nên âm trầm.
Với thực lực huyết mạch cường hãn đến đáng sợ của Huyết Long Mã, ngoại thương quả thực không thể tạo nên công kích trí mạng đối với nó, khiến nó uể oải như vậy được.
Lâm Nhất ít nhiều cũng đoán ra tình trạng hiện tại của Huyết Long Mã chắc chắn có liên quan tới Bạch Lê Hiên!
Bạch Lê Hiên có thân phận cỡ nào, là thiên tài kiệt xuất yêu nghiệt của Đại Tần Đế Quốc, có thể nói là danh khắp thiên hạ. Với thực lực thất khiếu, đánh ngang tầm với cảnh giới Huyền Võ bình thường cũng rất có khả năng chiến thắng.
Tu vi và thân phận như vậy mà lại ra tay đê tiện với một con ngựa, khiến Lâm Nhất trong lòng không thể tha thứ.
Đừng để ta tóm được cơ hội, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng!
"Nội thương chỉ sợ rất nghiêm trọng, nếu ngươi không ngại thì có thể đến phân đà của Quang Minh Các, phân đà có thuần thú sư, an dưỡng một thời gian chắc sẽ hồi phục lại được", Minh Diệp dừng lại một chút rồi nhìn Lâm Nhất lên tiếng gợi ý.
"Vậy làm phiền Minh huynh rồi".
Đối với chữa trị cho yêu thú, Lâm Nhất chẳng hề biết gì, giao cho thuần thú sư chuyên nghiệp rõ ràng tốt hơn nhiều.
Lâm Nhất bước lên trấn an một lát xong thì mấy người của Quang Minh Các đi tới đưa Huyết Long Mã lên một chiếc chiến xa rồi trở đi.
"Nhìn nội thương này e là trong thời gian ngắn không thể hồi phục lại được, hay là Lâm huynh đệ tới Quang Minh Các ở vài hôm đi. Về phần vấn đề an toàn ta sẽ nhờ phụ thân ta phái trưởng lão cảnh giới Huyền Võ tới".
Minh Diệp hiện tại rất muốn kết giao với Lâm Nhất, có thể giúp đỡ được là sẽ giúp.
Tiềm lực bày ra của hắn rất có khả năng trưởng thành một yêu nghiệt, thuyết phục gia tộc phái ra cường giả Huyền Võ tới có lẽ không thành vấn đề.
Lâm Nhất trầm tư giây lát rồi gật đầu đồng ý.
Hắn hết sức suy nghĩ cho Huyết Long Mã, cho nó chút thời gian hồi phục, không để lại hậu hoạn về sau.
"Đi thôi".
Hai người cùng với cao tầng của Quang Minh Các cùng đi tới phân đà ở trong thành Thanh Dương.
Sau nửa tuần hương, sau khi võ giả Tiên Thiên của Quang Minh Các đều đã toàn bộ rút lui, tại quảng trường phía bắc, từng đạo thân ảnh từ bốn phía hiện thân, hạ xuống trường đấu giá.
Nhìn đống thi thể máu chảy thành sông mà thần tình chấn động, trong mắt tràn ngập thần sắc khiếp sợ nhàn nhạt.
"Quá đáng sợ rồi... Lâm Nhất vậy mà vẫn còn thủ đoạn như vậy, chẳng trách hắn lại dám đơn độc đối đầu với hai đại tông môn".
"Ta thấy nếu như không phải vì Huyết Long Mã thì cho dù không động dụng món bảo khí đó Lâm Nhất cũng có thể thoải mái ung dung".
"Hiện nay phân đà của hai đại tông môn đã gần như bị nhổ tận gốc, phân chia thế lực trong quận Thanh Dương e là sắp thay đổi lại từ đầu rồi".
"Quang Minh Các được món hời lớn rồi, sau này rất có khả năng sẽ độc bá quận Thanh Dương!"
"Cho nên nói, cho dù ngươi là tông môn cấp bá chủ cũng chưa chắc có thể làm được quá tuyệt..."