*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng không một ai dám đi vào, trước đó có người to gan đi vào, chẳng mấy chốc đã chết thê thảm trong sương mù.
Sau đó mọi người mới sợ hãi phát hiện tất cả những sương mù kia đều diễn hoá từ kiếm ý.
Trừ khi có bảo vật hoặc thân thể cứng rắn, hoặc là có cao thủ chân chính đi cùng, nếu không đi vào đó chỉ có một con đường chết.
Kiếm vụ sắc bén, chỉ cần di chuyển sẽ bị chụi vào lỗ chân lông, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, khó lòng phòng bị.
Người đến nhiều, người đi cũng không ít.
Rất nhiều người lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi, dù sao di tích này rộng lớn như thế, còn có rất nhiều nơi có thể thăm dò. Biết rõ nơi này là cấm địa còn đâm đầu vào chỗ chết thì ngu xuẩn lắm.
Ầm!
Lâm Nhất đáp xuống đất, hắn vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn vốn cố ý giấu đi hơi thở, dùng kiếm ý trấn áp Thương Long yêu uy, trên người cũng có mấy làn sương mù màu tím quẩn quanh. Hắn không tiếp tục ẩn núp, sương mù kia lập tức sáng rực lên, thánh huy tuyệt trần quẩn quanh, thanh niên áo xanh trở nên vô cùng nổi bật.
Trạng thái như thế, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Vụt!
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Nhất đã biến thành một tia sáng lao vào trong sương mù.
Một lúc sau, mọi người mới như tỉnh dậy từ trong mơ.
“Ta không nhìn lầm chứ, là Lâm Nhất!”
“Không ngờ tiểu tử này lại đến đây! Chết tiệt, sao tên này liều mạng thế”.
Trước đó mọi người còn nói là chắc chắn Lâm Nhất không dám xuất hiện ở khu vực trung tâm. Nhưng bây giờ hắn lại quang minh chính đại xuất hiện, chẳng khác nào vả vào mặt rất nhiều người.
“Sợ gì chứ, Âu Dương Hạo ở trong đó mà?”
“Thật sao?”
Đột nhiên có người nói với vẻ hưng phấn và kích động, lập tức khiến rất nhiều người truy hỏi.
“Thật mà, lúc trước ta tận mắt nhìn thấy Âu Dương Hạo cùng với tất cả trưởng lão và đệ tử của Tiêu Vân Tông cùng nhau đi vào trong”.
“Ha ha ha, lần này Lâm Nhất chết chắc rồi!”
“Âu Dương Hạo là thất tú Thiên Lăng đầu tiên nói sẽ giết chết Lâm Nhất, lần này Lâm Nhất còn chủ động dâng đến tận miệng”.
Nhưng không một ai dám đi vào, trước đó có người to gan đi vào, chẳng mấy chốc đã chết thê thảm trong sương mù.
Sau đó mọi người mới sợ hãi phát hiện tất cả những sương mù kia đều diễn hoá từ kiếm ý.
Trừ khi có bảo vật hoặc thân thể cứng rắn, hoặc là có cao thủ chân chính đi cùng, nếu không đi vào đó chỉ có một con đường chết.
Kiếm vụ sắc bén, chỉ cần di chuyển sẽ bị chụi vào lỗ chân lông, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, khó lòng phòng bị.
Người đến nhiều, người đi cũng không ít.
Rất nhiều người lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi, dù sao di tích này rộng lớn như thế, còn có rất nhiều nơi có thể thăm dò. Biết rõ nơi này là cấm địa còn đâm đầu vào chỗ chết thì ngu xuẩn lắm.
Ầm!
Lâm Nhất đáp xuống đất, hắn vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn vốn cố ý giấu đi hơi thở, dùng kiếm ý trấn áp Thương Long yêu uy, trên người cũng có mấy làn sương mù màu tím quẩn quanh. Hắn không tiếp tục ẩn núp, sương mù kia lập tức sáng rực lên, thánh huy tuyệt trần quẩn quanh, thanh niên áo xanh trở nên vô cùng nổi bật.
Trạng thái như thế, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Vụt!
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Nhất đã biến thành một tia sáng lao vào trong sương mù.
Một lúc sau, mọi người mới như tỉnh dậy từ trong mơ.
“Ta không nhìn lầm chứ, là Lâm Nhất!”
“Không ngờ tiểu tử này lại đến đây! Chết tiệt, sao tên này liều mạng thế”.
Trước đó mọi người còn nói là chắc chắn Lâm Nhất không dám xuất hiện ở khu vực trung tâm. Nhưng bây giờ hắn lại quang minh chính đại xuất hiện, chẳng khác nào vả vào mặt rất nhiều người.
“Sợ gì chứ, Âu Dương Hạo ở trong đó mà?”
“Thật sao?”
Đột nhiên có người nói với vẻ hưng phấn và kích động, lập tức khiến rất nhiều người truy hỏi.
“Thật mà, lúc trước ta tận mắt nhìn thấy Âu Dương Hạo cùng với tất cả trưởng lão và đệ tử của Tiêu Vân Tông cùng nhau đi vào trong”.
“Ha ha ha, lần này Lâm Nhất chết chắc rồi!”
“Âu Dương Hạo là thất tú Thiên Lăng đầu tiên nói sẽ giết chết Lâm Nhất, lần này Lâm Nhất còn chủ động dâng đến tận miệng”.