*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tinh hoa nhật nguyệt thật tinh khiết, ánh sáng xanh trong bảo điện Hắc Liên giống như một viên yêu đan ma liên cực phẩm vậy”.
“Dù không thu hoạch được gì trong bảo điện thì cũng có thể đề cao cảnh giới dựa vào tinh hoa nhật nguyệt này, thậm chí còn có thể đột phá”.
“Sau nhiều lần sống chết, cuối cùng cũng được bước vào bảo điện Hắc Liên”.
Các đệ tử tông môn tiến vào bảo điện tỏ ra vô cùng hào hứng, họ lần lượt nối tiếp nhau đi về phía cửa.
Mấy người nhìn bảo điện Hắc Liên với vẻ mặt bùi ngùi, tuy trên đường đi có khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến kịp thời gian bảo điện mở.
“Ánh sáng xanh này thật kì lạ, nếu ta nhớ không lầm thì sau khi yêu đan ma liên được loại bỏ ma khí cũng biến thành một đoá sen xanh, không biết có liên quan gì với nhau không”.
Đường Thông nhìn ánh sáng xanh bao trùm toà bảo điện, trầm tư suy nghĩ.
Trong ánh sáng xanh ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt nồng đậm và cực kỳ tinh khiết, khi vừa đặt chân lên đảo là có thể cảm nhận được rõ.
Thậm chí chưa tới gần bảo điện, linh khí thiên địa thổi tới đã giúp cho tu vi của họ vững vàng tăng lên với tốc độ thong thả.
Lâm Nhất đã từng đến Thanh Dương Giới trải nghiệm một lần, nơi đó cũng là một tông môn huy hoàng bị diệt vong bởi ma kiếp ở thời thượng cổ hoàng kim.
Hơn nữa còn sinh ra Tử Diên Kiếm Thánh, tông môn này đã từng huy hoàng như thế.
Nhưng Thanh Dương Giới và mật cảnh Ma Liên có rất nhiều điểm khác nhau, Lâm Nhất cũng không nói cụ thể khác nhau ở đâu.
Chẳng hạn như ánh sáng xanh bao trùm bảo điện, trong lòng Lâm Nhất có nhiều ý tưởng hơn.
Nhìn quanh mật cảnh Ma Liên, mọi di tích đều tràn ngập ma khí âm u đáng sợ. Cho dù không có ma khí, nó cũng là một bức tranh xám xịt đổ nát, chỉ tràn ngập nỗi tang thương.
Ánh sáng xanh trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác thiêng liêng và trang nghiêm.
“Trước khi vào trong, ta sẽ nói với các ngươi một vài điều”.
Trần Huyền Quân nhìn đám người Lâm Nhất, đột nhiên lên tiếng: “Tuy mỗi lần mở ra, cấu trúc bên trong bảo điện Hắc Liên đều sẽ thay đổi, nhưng có hai điều có thể chắc chắn”.
“Càng thông qua nhiều thử thách sẽ lên được tầng càng cao. Theo ta được biết thì chưa có ai có thể đặt chân lên tầng chín trong một nghìn năm qua. Còn tầng mười chỉ có người lên được trong truyền thuyết, không rõ thật hay giả. Bình thường thì sau ba tầng, mỗi lần lên một tầng sẽ rất khó khăn, lên đến tầng sáu đã coi như là đỉnh”.
Trần Huyền Quân tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Điều còn lại là quan trọng nhất, mọi người vẫn còn nhớ miếng ngọc giản mà Thần Sách Doanh cho chúng ta chứ?”
“Tất nhiên là nhớ rồi ạ”.
“Tinh hoa nhật nguyệt thật tinh khiết, ánh sáng xanh trong bảo điện Hắc Liên giống như một viên yêu đan ma liên cực phẩm vậy”.
“Dù không thu hoạch được gì trong bảo điện thì cũng có thể đề cao cảnh giới dựa vào tinh hoa nhật nguyệt này, thậm chí còn có thể đột phá”.
“Sau nhiều lần sống chết, cuối cùng cũng được bước vào bảo điện Hắc Liên”.
Các đệ tử tông môn tiến vào bảo điện tỏ ra vô cùng hào hứng, họ lần lượt nối tiếp nhau đi về phía cửa.
Mấy người nhìn bảo điện Hắc Liên với vẻ mặt bùi ngùi, tuy trên đường đi có khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến kịp thời gian bảo điện mở.
“Ánh sáng xanh này thật kì lạ, nếu ta nhớ không lầm thì sau khi yêu đan ma liên được loại bỏ ma khí cũng biến thành một đoá sen xanh, không biết có liên quan gì với nhau không”.
Đường Thông nhìn ánh sáng xanh bao trùm toà bảo điện, trầm tư suy nghĩ.
Trong ánh sáng xanh ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt nồng đậm và cực kỳ tinh khiết, khi vừa đặt chân lên đảo là có thể cảm nhận được rõ.
Thậm chí chưa tới gần bảo điện, linh khí thiên địa thổi tới đã giúp cho tu vi của họ vững vàng tăng lên với tốc độ thong thả.
Lâm Nhất đã từng đến Thanh Dương Giới trải nghiệm một lần, nơi đó cũng là một tông môn huy hoàng bị diệt vong bởi ma kiếp ở thời thượng cổ hoàng kim.
Hơn nữa còn sinh ra Tử Diên Kiếm Thánh, tông môn này đã từng huy hoàng như thế.
Nhưng Thanh Dương Giới và mật cảnh Ma Liên có rất nhiều điểm khác nhau, Lâm Nhất cũng không nói cụ thể khác nhau ở đâu.
Chẳng hạn như ánh sáng xanh bao trùm bảo điện, trong lòng Lâm Nhất có nhiều ý tưởng hơn.
Nhìn quanh mật cảnh Ma Liên, mọi di tích đều tràn ngập ma khí âm u đáng sợ. Cho dù không có ma khí, nó cũng là một bức tranh xám xịt đổ nát, chỉ tràn ngập nỗi tang thương.
Ánh sáng xanh trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác thiêng liêng và trang nghiêm.
“Trước khi vào trong, ta sẽ nói với các ngươi một vài điều”.
Trần Huyền Quân nhìn đám người Lâm Nhất, đột nhiên lên tiếng: “Tuy mỗi lần mở ra, cấu trúc bên trong bảo điện Hắc Liên đều sẽ thay đổi, nhưng có hai điều có thể chắc chắn”.
“Càng thông qua nhiều thử thách sẽ lên được tầng càng cao. Theo ta được biết thì chưa có ai có thể đặt chân lên tầng chín trong một nghìn năm qua. Còn tầng mười chỉ có người lên được trong truyền thuyết, không rõ thật hay giả. Bình thường thì sau ba tầng, mỗi lần lên một tầng sẽ rất khó khăn, lên đến tầng sáu đã coi như là đỉnh”.
Trần Huyền Quân tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Điều còn lại là quan trọng nhất, mọi người vẫn còn nhớ miếng ngọc giản mà Thần Sách Doanh cho chúng ta chứ?”
“Tất nhiên là nhớ rồi ạ”.