*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
XÍU...UU!!
Lâm Nhất bỗng quét mắt qua, hướng về phía một đạo đài ở cách đó không xa.
Vũ Hạo Thiên!
Mọi người nhìn theo hướng mắt hắn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bầu không khí vừa thả lỏng một chút lại lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.
Ai cũng hiểu rõ, tên yêu nghiệt có cùng xuất thân từ Huyền Hoàng Giới này vốn có ân oán vô cùng phức tạp với Lâm Nhất.
Trước đó, tại Thương Long Cấm Giới, suýt nữa cả hai đã đánh nhau, giờ phút này, Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, sát ý sâu trong mắt gần như không cách nào che giấu được.
Lúc trước, mọi người còn đem hai người họ ra so sánh, không biết rốt cuộc ai có thực lực mạnh hơn, nhưng hiện tại, sau khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Thiên, đương nhiên, không còn ai có suy nghĩ Vũ Hạo Thiên có thể địch lại hắn. Nếu Lâm Nhất thật sự muốn ra tay thì Vũ Hạo Thiên e là khó thoát khỏi cái chết.
Dù hắn ta có mạnh cỡ nào cũng không thể sánh được với bốn người Mục Tu Hàn cộng lại.
Trên đạo đài, ánh mắt Vũ Hạo Thiên lóe sáng, trực tiếp đối chọi với ánh mắt của Lâm Nhất, sắc mặt hắn ta không có bao nhiêu lo sợ, thậm chí không giống như e ngại của quần chúng vây xem, sâu trong lòng hắn ta, sát ý đã bắt đầu khởi động, chân nguyên trong cơ thể được âm thầm thôi thúc. Vô Tướng Ma Quyết và tâm pháp Nguyệt Diệu Thần Quyền đồng thời khởi động, trong người hắn ta, một lực lượng mạnh mẽ và hùng hậu như thác nước ào ào tuôn chảy.
Tuy kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất rất mạnh, nhưng đây chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn.
Vũ Hạo Thiên thấy rất rõ, trước đó, Lâm Nhất thi triển bí thuật Nhật Diệu Thần Quyền khiến ba người Mục Tu Hàn trọng thương, rồi mới dùng kiếm ý Thông Thiên giết chết bọn họ.
Nguyệt Diệu Thần Quyền và Nhật Diệu Thần Quyền là cùng một loại, nên hắn ta hiểu rất rõ bí thuật này có mức độ tiêu hao lớn cỡ nào, còn về một kiếm tuyệt sát cuối cùng kia, e rằng thứ tiêu hao không chỉ là chân nguyên mà còn có tinh lực, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, hắn muốn thi triển lại một kiếm này e là khó khăn.
Quan trọng nhất là, Lâm Nhất là một người khá quyết đoán, nếu hắn có đủ sức giết hắn ta thì đã sớm ra tay, chứ không chỉ nhìn như vậy thôi.
Huống hồ, bản thân Vũ Hạo Thiên còn có một món chí bảo!
Hắn ta suy nghĩ như điện xẹt, ánh mắt lóe sáng, sâu trong mắt ngoại trừ sát ý còn có tham lam.
Uy năng của Nhật Diệu Thần Quyền khiến hắn ta nhìn mà phát thèm, hắn ta có thể xác định chắc chắn một khi nhật nguyệt dung hợp, tuyệt đối sẽ tạo thành cơ duyên Tạo Hóa, còn có thanh lợi kiếm trong tay Lâm Nhất, nếu không có nó tương trợ, một kiếm kia ắt không dễ chém giết ba người Mục Tu Hàn như vậy.
Một khi giết đối phương, những… bảo vật và cơ duyên này đều sẽ là của hắn ta.
Tiền bối Ma Linh nói rất đúng, Lâm Nhất chính là đồng tử tặng bảo vật cho ta!
Còn về nguy hiểm?
Thế gian nào có chuyện gì chắc chắn, chỉ một phần cơ hội đã đủ dùng mệnh đánh đổi, huống chi trước mắt không chỉ một phần.
Trong mắt Vũ Hạo Thiên đã có
XÍU...UU!!
Lâm Nhất bỗng quét mắt qua, hướng về phía một đạo đài ở cách đó không xa.
Vũ Hạo Thiên!
Mọi người nhìn theo hướng mắt hắn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bầu không khí vừa thả lỏng một chút lại lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.
Ai cũng hiểu rõ, tên yêu nghiệt có cùng xuất thân từ Huyền Hoàng Giới này vốn có ân oán vô cùng phức tạp với Lâm Nhất.
Trước đó, tại Thương Long Cấm Giới, suýt nữa cả hai đã đánh nhau, giờ phút này, Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, sát ý sâu trong mắt gần như không cách nào che giấu được.
Lúc trước, mọi người còn đem hai người họ ra so sánh, không biết rốt cuộc ai có thực lực mạnh hơn, nhưng hiện tại, sau khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Thiên, đương nhiên, không còn ai có suy nghĩ Vũ Hạo Thiên có thể địch lại hắn. Nếu Lâm Nhất thật sự muốn ra tay thì Vũ Hạo Thiên e là khó thoát khỏi cái chết.
Dù hắn ta có mạnh cỡ nào cũng không thể sánh được với bốn người Mục Tu Hàn cộng lại.
Trên đạo đài, ánh mắt Vũ Hạo Thiên lóe sáng, trực tiếp đối chọi với ánh mắt của Lâm Nhất, sắc mặt hắn ta không có bao nhiêu lo sợ, thậm chí không giống như e ngại của quần chúng vây xem, sâu trong lòng hắn ta, sát ý đã bắt đầu khởi động, chân nguyên trong cơ thể được âm thầm thôi thúc. Vô Tướng Ma Quyết và tâm pháp Nguyệt Diệu Thần Quyền đồng thời khởi động, trong người hắn ta, một lực lượng mạnh mẽ và hùng hậu như thác nước ào ào tuôn chảy.
Tuy kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất rất mạnh, nhưng đây chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn.
Vũ Hạo Thiên thấy rất rõ, trước đó, Lâm Nhất thi triển bí thuật Nhật Diệu Thần Quyền khiến ba người Mục Tu Hàn trọng thương, rồi mới dùng kiếm ý Thông Thiên giết chết bọn họ.
Nguyệt Diệu Thần Quyền và Nhật Diệu Thần Quyền là cùng một loại, nên hắn ta hiểu rất rõ bí thuật này có mức độ tiêu hao lớn cỡ nào, còn về một kiếm tuyệt sát cuối cùng kia, e rằng thứ tiêu hao không chỉ là chân nguyên mà còn có tinh lực, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, hắn muốn thi triển lại một kiếm này e là khó khăn.
Quan trọng nhất là, Lâm Nhất là một người khá quyết đoán, nếu hắn có đủ sức giết hắn ta thì đã sớm ra tay, chứ không chỉ nhìn như vậy thôi.
Huống hồ, bản thân Vũ Hạo Thiên còn có một món chí bảo!
Hắn ta suy nghĩ như điện xẹt, ánh mắt lóe sáng, sâu trong mắt ngoại trừ sát ý còn có tham lam.
Uy năng của Nhật Diệu Thần Quyền khiến hắn ta nhìn mà phát thèm, hắn ta có thể xác định chắc chắn một khi nhật nguyệt dung hợp, tuyệt đối sẽ tạo thành cơ duyên Tạo Hóa, còn có thanh lợi kiếm trong tay Lâm Nhất, nếu không có nó tương trợ, một kiếm kia ắt không dễ chém giết ba người Mục Tu Hàn như vậy.
Một khi giết đối phương, những… bảo vật và cơ duyên này đều sẽ là của hắn ta.
Tiền bối Ma Linh nói rất đúng, Lâm Nhất chính là đồng tử tặng bảo vật cho ta!
Còn về nguy hiểm?
Thế gian nào có chuyện gì chắc chắn, chỉ một phần cơ hội đã đủ dùng mệnh đánh đổi, huống chi trước mắt không chỉ một phần.
Trong mắt Vũ Hạo Thiên đã có