“Xem ra kiếm nô kia quả thực là khiến người ta hận thấu xương, U Nhược điện hạ không chỉ tiếp kiếm hai người chúng ta, mà hôm nay lại càng khen ngợi chúng ta trước mặt tất cả mọi người”.
“Giết hay lắm! Nếu như có thể được phụ thân của U Nhược chỉ điểm thì hai chúng ta lần này cũng coi như gặp may mắn lớn!”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, thầm truyền âm, trên mặt mỗi người đều khó nén được nét hân hoan.
“Cuối cùng cũng đã đến đủ rồi…”.
Trong đám người đông nghìn nghịt, Lâm Nhất mặc bộ quần áo màu trắng, sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ trông có vẻ đặc biệt âm trầm.
Ngày hôm đó hắn bị Chuông Huyền Âm trấn áp, Thất tú Thiên Lăng đồng thời cất lời châm chọc. Dồn ép Huyết Long Mã khiến nó không tiếc hy sinh mạng sống để cứu hắn, bị nổ thành bốn năm mảnh mới cứu được một mạng của Lâm Nhất.
Đến bây giờ bị hoá thành Kén máu không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.
Thù này tất phải báo!
Thất tú Thiên Lăng, đừng hòng có kẻ nào thoát!
Chẳng qua đúng vào lúc Lâm Nhất định hành động thì bên trên lôi đài của Thiên Yêu Các lại có người thông qua kiểm tra.
Là Dương Phàm, đã từng có duyên gặp mặt mấy lần với Lâm Nhất.
Hắn ta cứ thế chịu hết chín chưởng của yêu thú, nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ may mắn thông qua cuộc kiểm tra đáp xuống lôi đài.
Chỉ là khi hắn ta vừa mới đáp xuống, một bóng người loé lên nhanh như chớp giết đến, một cước lạnh lẽo vô cùng tung ra.
Hồng hộc!
Người ra tay chính là Âu Dương Hạo, một cước này của hắn ta tương đối nhanh và mạnh, âm thanh phá không chói tai, lấy khí thế sấm sét như một thanh trường thương thọc mạnh vào đầu gối của Dương Phàm.
Rắc!
Đầu gối nát vụn, Dương Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết, bịch một tiếng quỳ trên đất.
Hắn ta cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chắp tay nói: “Nhị vị có phải nhận nhầm người rồi không, tại hạ là Dương Phàm, hạng thứ 47 trong ngoại bảng của bảng Long Vân, cũng coi như có mối giao tình với vài đệ tử trong nhà của mấy vị?”
Trước khi lên đài, hắn ta đã nghĩ đến hai người này có thể sẽ ra tay với hắn ta.
Nhưng nghĩ đến mình ít nhiều gì cũng là nhân tài của ngoại bảng Long vân, cũng không phải là loại vô danh, ít nhiều gì cũng nên cho hắn ta chút sĩ diện mới đúng.
“Giao tình? Ai có giao tình với ngươi… tên nhóc nhà ngươi, ta nhớ là trước đó còn khá thân thiết với kiếm nô Lâm Nhất đúng không?”
“Nếu như là yêu nghiệt nội bảng thì cũng thôi đi, ngươi lại chỉ là một tên vô dụng của ngoại bảng mà cũng dám ở trước mặt hai người chúng ta khoe mẽ, cũng khá là ngông cuồng đấy!”
Trên mặt Tần Húc và Âu Dương Hạo đầy vẻ chế nhạo, bật cười lạnh lùng.
“Giết hay lắm! Nếu như có thể được phụ thân của U Nhược chỉ điểm thì hai chúng ta lần này cũng coi như gặp may mắn lớn!”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, thầm truyền âm, trên mặt mỗi người đều khó nén được nét hân hoan.
“Cuối cùng cũng đã đến đủ rồi…”.
Trong đám người đông nghìn nghịt, Lâm Nhất mặc bộ quần áo màu trắng, sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ trông có vẻ đặc biệt âm trầm.
Ngày hôm đó hắn bị Chuông Huyền Âm trấn áp, Thất tú Thiên Lăng đồng thời cất lời châm chọc. Dồn ép Huyết Long Mã khiến nó không tiếc hy sinh mạng sống để cứu hắn, bị nổ thành bốn năm mảnh mới cứu được một mạng của Lâm Nhất.
Đến bây giờ bị hoá thành Kén máu không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.
Thù này tất phải báo!
Thất tú Thiên Lăng, đừng hòng có kẻ nào thoát!
Chẳng qua đúng vào lúc Lâm Nhất định hành động thì bên trên lôi đài của Thiên Yêu Các lại có người thông qua kiểm tra.
Là Dương Phàm, đã từng có duyên gặp mặt mấy lần với Lâm Nhất.
Hắn ta cứ thế chịu hết chín chưởng của yêu thú, nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ may mắn thông qua cuộc kiểm tra đáp xuống lôi đài.
Chỉ là khi hắn ta vừa mới đáp xuống, một bóng người loé lên nhanh như chớp giết đến, một cước lạnh lẽo vô cùng tung ra.
Hồng hộc!
Người ra tay chính là Âu Dương Hạo, một cước này của hắn ta tương đối nhanh và mạnh, âm thanh phá không chói tai, lấy khí thế sấm sét như một thanh trường thương thọc mạnh vào đầu gối của Dương Phàm.
Rắc!
Đầu gối nát vụn, Dương Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết, bịch một tiếng quỳ trên đất.
Hắn ta cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chắp tay nói: “Nhị vị có phải nhận nhầm người rồi không, tại hạ là Dương Phàm, hạng thứ 47 trong ngoại bảng của bảng Long Vân, cũng coi như có mối giao tình với vài đệ tử trong nhà của mấy vị?”
Trước khi lên đài, hắn ta đã nghĩ đến hai người này có thể sẽ ra tay với hắn ta.
Nhưng nghĩ đến mình ít nhiều gì cũng là nhân tài của ngoại bảng Long vân, cũng không phải là loại vô danh, ít nhiều gì cũng nên cho hắn ta chút sĩ diện mới đúng.
“Giao tình? Ai có giao tình với ngươi… tên nhóc nhà ngươi, ta nhớ là trước đó còn khá thân thiết với kiếm nô Lâm Nhất đúng không?”
“Nếu như là yêu nghiệt nội bảng thì cũng thôi đi, ngươi lại chỉ là một tên vô dụng của ngoại bảng mà cũng dám ở trước mặt hai người chúng ta khoe mẽ, cũng khá là ngông cuồng đấy!”
Trên mặt Tần Húc và Âu Dương Hạo đầy vẻ chế nhạo, bật cười lạnh lùng.