Trần Tử Ngọc không đáp lời, mặt vô cảm khẽ gật đầu.
“Không phải chứ, điện hạ U Nhược mặc dù tài hoa phong nhã, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng với thiên phú của đại ca huynh cũng không cần thiết phải để tâm đến nàng ta chứ…”.
Giọng của Trần Hùng yếu ớt nói, theo như hắn ta nghĩ.
Địa vị của Khuynh Nhược U tôn quý, được Tử Nguyệt Động Thiên coi như tiểu công chúa, đám người như bọn họ đương nhiên chẳng xứng để xách dép cho nàng ta. Nhưng đại ca cũng là rồng là phượng trong mắt mọi người, có tố chất bất phàm, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội để đứng ngang hàng với Khinh Nhược U.
Trần Từ Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta quát: “Đệ hiểu cái gì? Chỉ nói về thiên phú võ đạo thôi thì nàng ta đã khiến ta theo không kịp rồi, huống hồ còn là con gái động chủ đời trước của Tử Nguyệt Động Thiên, đệ thực sự cho rằng nguyên nhân nàng ta được coi như tiểu công chúa chỉ bởi vì vẻ đẹp hay sao”.
“Những năm gần đây phụ thân nàng ta không thấy xuất hiện, nhưng nghe nói là cao thủ Tinh Quân hiếm thấy ở cổ vực Nam Hoa. Ta và Sở Mộ Viêm đều muốn gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhận được sự chỉ dẫn của Tinh Quân”.
Trần Hùng hít sâu vào một hơi, hoàn toàn không ngờ phụ thân nàng ta lại là cao thủ Tinh Quân.
Chẳng trách bình thường nàng ta kiêu ngạo như vậy, nhưng ở buổi đấu giá tử vong bị cướp thần thạch Tử Diệu cũng nhẫn nhịn. Với tính cách kiêu ngạo của nàng ta, quả thật không thể ra tay với Lâm Nhất.
“Hừ, cho dù không có Khuynh Nhược U, hắn sỉ nhục đệ trước mặt mọi người, còn làm vỡ chuông Huyền Âm của Trần gia ta, ta cũng phải giết hắn bằng được!”
Trần Tử Ngọc lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh băng dọa người.
Từ đầu đến chân hắn ta lượn lờ một luồng khí lạnh nhàn nhạt, nhìn giống như có một lớp khói lạnh mỏng manh quấn quanh thân. Chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy như rơi vào hố băng, dường như hồn phách cũng bị đóng băng.
Đó là dị tượng khi tu luyện Hàn Bi Quyết của Trần gia đến cảnh giới cao nhất mới có được.
“Nhưng bây giờ thất đại tân tú tề tựu ở thành Thiên Lăng, đám người Âu Dương Hạo lần lượt tuyên bố sẽ giết chết hắn, e là hắn đã bị dọa sợ bỏ chạy từ lâu rồi. Hơn nữa, kiếm ý của tên nhóc đó quả thật mạnh đến mức khủng khiếp, có thể gọi là yêu nghiệt!”
Nhớ lại quá trình giao đấu với Lâm Nhất ngày hôm đó, Trần Hùng vẫn kiêng dè không thôi.
“Kiếm ý Tiên Thiên, phong mang vô biên, sống chết không sợ, nhưng cũng không phải vô địch. Nếu không thì trong Quần Long thịnh yến đợt trước, Nam Cung Vãn Ngọc đã không chỉ xếp hạng mười, ít nhất trong Tam Tiểu Vương phải có một vị trí của hắn ta, nhưng hắn ta lại không được”.
Trần Tử Ngọc bình tĩnh thản nhiên nói: “Mắt nhìn của đệ vẫn còn quá thấp, có rất nhiều cách để đối phó”.
Trần Hùng nghi hoặc, bây giờ chỉ nghĩ lại kiếm ý sắc bén của Lâm Nhất trong trận chiến ngày hôm đó thôi, hắn ta đã cảm thấy da đầu tê rần.
Thật sự có cách để đối phó sao?
Nhưng nếu đại ca đã lên tiếng thì chắc chắn là thật, hắn ta không dám nói thêm.
“Còn bị dọa chạy mất? Yên tâm đi, loại người xuất thân từ nơi cằn cỗi sỏi đá đó thấp hèn mà lại nhỏ bé, đều là kẻ ghê gớm thường xuyên đương đầu với nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có giác ngộ đi liều chết, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Nhất là kiếm khách, hắn gặp được di tích Kiếm Tông, dù có mất mạng cũng sẽ không bỏ chạy vì bị dọa sợ, nếu không sẽ đi ngược với bản tâm hắn, sớm muộn cũng sẽ trở thành ma chướng trong lòng hắn”.
Trần Tử Ngọc mặc một bồ quần áo màu tím, trong đêm tối vô cùng nổi bật, khí độ siêu phàm.
“Không phải chứ, điện hạ U Nhược mặc dù tài hoa phong nhã, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng với thiên phú của đại ca huynh cũng không cần thiết phải để tâm đến nàng ta chứ…”.
Giọng của Trần Hùng yếu ớt nói, theo như hắn ta nghĩ.
Địa vị của Khuynh Nhược U tôn quý, được Tử Nguyệt Động Thiên coi như tiểu công chúa, đám người như bọn họ đương nhiên chẳng xứng để xách dép cho nàng ta. Nhưng đại ca cũng là rồng là phượng trong mắt mọi người, có tố chất bất phàm, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội để đứng ngang hàng với Khinh Nhược U.
Trần Từ Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta quát: “Đệ hiểu cái gì? Chỉ nói về thiên phú võ đạo thôi thì nàng ta đã khiến ta theo không kịp rồi, huống hồ còn là con gái động chủ đời trước của Tử Nguyệt Động Thiên, đệ thực sự cho rằng nguyên nhân nàng ta được coi như tiểu công chúa chỉ bởi vì vẻ đẹp hay sao”.
“Những năm gần đây phụ thân nàng ta không thấy xuất hiện, nhưng nghe nói là cao thủ Tinh Quân hiếm thấy ở cổ vực Nam Hoa. Ta và Sở Mộ Viêm đều muốn gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhận được sự chỉ dẫn của Tinh Quân”.
Trần Hùng hít sâu vào một hơi, hoàn toàn không ngờ phụ thân nàng ta lại là cao thủ Tinh Quân.
Chẳng trách bình thường nàng ta kiêu ngạo như vậy, nhưng ở buổi đấu giá tử vong bị cướp thần thạch Tử Diệu cũng nhẫn nhịn. Với tính cách kiêu ngạo của nàng ta, quả thật không thể ra tay với Lâm Nhất.
“Hừ, cho dù không có Khuynh Nhược U, hắn sỉ nhục đệ trước mặt mọi người, còn làm vỡ chuông Huyền Âm của Trần gia ta, ta cũng phải giết hắn bằng được!”
Trần Tử Ngọc lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh băng dọa người.
Từ đầu đến chân hắn ta lượn lờ một luồng khí lạnh nhàn nhạt, nhìn giống như có một lớp khói lạnh mỏng manh quấn quanh thân. Chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy như rơi vào hố băng, dường như hồn phách cũng bị đóng băng.
Đó là dị tượng khi tu luyện Hàn Bi Quyết của Trần gia đến cảnh giới cao nhất mới có được.
“Nhưng bây giờ thất đại tân tú tề tựu ở thành Thiên Lăng, đám người Âu Dương Hạo lần lượt tuyên bố sẽ giết chết hắn, e là hắn đã bị dọa sợ bỏ chạy từ lâu rồi. Hơn nữa, kiếm ý của tên nhóc đó quả thật mạnh đến mức khủng khiếp, có thể gọi là yêu nghiệt!”
Nhớ lại quá trình giao đấu với Lâm Nhất ngày hôm đó, Trần Hùng vẫn kiêng dè không thôi.
“Kiếm ý Tiên Thiên, phong mang vô biên, sống chết không sợ, nhưng cũng không phải vô địch. Nếu không thì trong Quần Long thịnh yến đợt trước, Nam Cung Vãn Ngọc đã không chỉ xếp hạng mười, ít nhất trong Tam Tiểu Vương phải có một vị trí của hắn ta, nhưng hắn ta lại không được”.
Trần Tử Ngọc bình tĩnh thản nhiên nói: “Mắt nhìn của đệ vẫn còn quá thấp, có rất nhiều cách để đối phó”.
Trần Hùng nghi hoặc, bây giờ chỉ nghĩ lại kiếm ý sắc bén của Lâm Nhất trong trận chiến ngày hôm đó thôi, hắn ta đã cảm thấy da đầu tê rần.
Thật sự có cách để đối phó sao?
Nhưng nếu đại ca đã lên tiếng thì chắc chắn là thật, hắn ta không dám nói thêm.
“Còn bị dọa chạy mất? Yên tâm đi, loại người xuất thân từ nơi cằn cỗi sỏi đá đó thấp hèn mà lại nhỏ bé, đều là kẻ ghê gớm thường xuyên đương đầu với nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có giác ngộ đi liều chết, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Nhất là kiếm khách, hắn gặp được di tích Kiếm Tông, dù có mất mạng cũng sẽ không bỏ chạy vì bị dọa sợ, nếu không sẽ đi ngược với bản tâm hắn, sớm muộn cũng sẽ trở thành ma chướng trong lòng hắn”.
Trần Tử Ngọc mặc một bồ quần áo màu tím, trong đêm tối vô cùng nổi bật, khí độ siêu phàm.