*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Một tên man rợ, đúng là hung hăng càn quấy, mở miệng ngậm miệng là nói người ta vô dụng, nhưng có gộp vào thì cũng không phải là đối thủ của công tử Lưu Thương”.
“Cho dù Lưu Thương sư huynh không ở đây cũng không đến lượt hai người này giở thói ngang ngược”.
Đường Nguyên, đệ tử nòng cốt dẫn đầu của Huyền Thanh tông hờ hững nói: “Tức giận với lũ tà tu làm gì, sau khi vào trong, cho bọn họ biết được thủ đoạn đối phó với tà tu của Huyền Thiên Tông chúng ta rồi khắc sẽ biết thế nào là lợi hại”.
Tông môn tự do bên ngoài Đế Quốc, thủ đoạn ra tay quá mức tàn bạo, trong mắt của rất nhiều người bọn họ chẳng khác gì so với tà tu.
Huyền Thiên Tông được truyền thừa từ Phật môn, trước giờ luôn có cách để đối phó với tà tu, lời của Đường Nguyên cũng không tính là nói quá.
Bất giác, màn đêm đã dần buông xuống.
Trong bầu không khí nóng bức ngột ngạt ở trong hoang nguyên Tịch Diệt, khiến rất nhiều người đều cảm thấy khó chịu, nhất là sự nóng nực vào ban đêm.
Mặc dù có Chân nguyên hộ thể, nhưng tâm cảnh vẫn bị ảnh hưởng, có không ít người mở miệng chửi bới.
Vào giữa đêm, đã xảy ra vài trận đánh nhau không lớn không nhỏ.
Võ giả tụ hội, sau khi số người đông hơn, trong hoàn cảnh xốc nổi như vậy khó tránh được xảy ra chút tranh đấu.
May là trưởng lão của các Tông cũng đều ở đây, đều biết mật cảnh Ma Liên đã sắp mở ra, nên một vài trận đấu tranh nhỏ thế này cũng sẽ không gây nên xung đột toàn diện được.
Trong doanh địa, Lâm Nhất khoanh chân ngồi, lấy ra hai viên Linh ngọc nhị phẩm rồi ngồi tu luyện ngay tại chỗ.
Trong Tử Diên Kiếm Quyết của hắn có khí hàn băng, ở nơi nóng bức thế này ngược lại cũng không cảm thấy quá khó chịu. Cho dù không có Tử Diên Kiếm Quyết thì với tâm tính của hắn cũng sẽ không cảm thấy cáu kỉnh hay bực bội.
Mấy người Đường Thông vốn định rủ Lâm Nhất đi uống rượu nhưng sau khi thấy hắn đang tu luyện thì rón rén lui ra.
“Thật là bái phục tâm tính của tiểu sư đệ. Mật cảnh Ma Liên đã sắp mở rồi, vừa hấp dẫn lại cũng vừa mạo hiểm, một khi bước vào rất có thể sẽ bỏ mạng ở đây mà cũng có thể một bước lên trời. Trong tình huống thế này mà vẫn kiềm chế được bản thân để ngồi tu luyện, chẳng trách sự tiến bộ của hắn trong kiếm các lại nhanh như vậy”.
“Đi thôi, không uống nữa. Biết đâu công sức của một ngày lại có thể cứu mình một mạng trong mật cảnh Ma Liên, ai mà nói trước được điều gì đúng không?”
“Ừm, nói cũng phải”.
Mấy người thấy Lâm Nhất như vậy thì đều tự đi về chỗ của mình, tĩnh tâm lại bắt đầu khổ tu.
Chỉ là lòng này liệu có thể tĩnh lại hay không thì còn chưa biết.
Hai ngày sau, đoá hoa sen đen ẩn trong không gian khe nứt bỗng nhiên xuất hiện, quang mang màu đen quái dị bao trùm khắp thiên khung, thế giới bỗng nhiên chìm vào trong tăm tối.
“Mật cảnh bắt đầu mở rồi sao?”
Đệ tử và trưởng lão của các Tông môn lại không dằn lòng được, thần sắc trong mắt lấp lánh đầy hưng phấn.
Lâm Nhất từ bên trong doanh trướng đi ra, phóng tầm mắt qua nhìn.
“Một tên man rợ, đúng là hung hăng càn quấy, mở miệng ngậm miệng là nói người ta vô dụng, nhưng có gộp vào thì cũng không phải là đối thủ của công tử Lưu Thương”.
“Cho dù Lưu Thương sư huynh không ở đây cũng không đến lượt hai người này giở thói ngang ngược”.
Đường Nguyên, đệ tử nòng cốt dẫn đầu của Huyền Thanh tông hờ hững nói: “Tức giận với lũ tà tu làm gì, sau khi vào trong, cho bọn họ biết được thủ đoạn đối phó với tà tu của Huyền Thiên Tông chúng ta rồi khắc sẽ biết thế nào là lợi hại”.
Tông môn tự do bên ngoài Đế Quốc, thủ đoạn ra tay quá mức tàn bạo, trong mắt của rất nhiều người bọn họ chẳng khác gì so với tà tu.
Huyền Thiên Tông được truyền thừa từ Phật môn, trước giờ luôn có cách để đối phó với tà tu, lời của Đường Nguyên cũng không tính là nói quá.
Bất giác, màn đêm đã dần buông xuống.
Trong bầu không khí nóng bức ngột ngạt ở trong hoang nguyên Tịch Diệt, khiến rất nhiều người đều cảm thấy khó chịu, nhất là sự nóng nực vào ban đêm.
Mặc dù có Chân nguyên hộ thể, nhưng tâm cảnh vẫn bị ảnh hưởng, có không ít người mở miệng chửi bới.
Vào giữa đêm, đã xảy ra vài trận đánh nhau không lớn không nhỏ.
Võ giả tụ hội, sau khi số người đông hơn, trong hoàn cảnh xốc nổi như vậy khó tránh được xảy ra chút tranh đấu.
May là trưởng lão của các Tông cũng đều ở đây, đều biết mật cảnh Ma Liên đã sắp mở ra, nên một vài trận đấu tranh nhỏ thế này cũng sẽ không gây nên xung đột toàn diện được.
Trong doanh địa, Lâm Nhất khoanh chân ngồi, lấy ra hai viên Linh ngọc nhị phẩm rồi ngồi tu luyện ngay tại chỗ.
Trong Tử Diên Kiếm Quyết của hắn có khí hàn băng, ở nơi nóng bức thế này ngược lại cũng không cảm thấy quá khó chịu. Cho dù không có Tử Diên Kiếm Quyết thì với tâm tính của hắn cũng sẽ không cảm thấy cáu kỉnh hay bực bội.
Mấy người Đường Thông vốn định rủ Lâm Nhất đi uống rượu nhưng sau khi thấy hắn đang tu luyện thì rón rén lui ra.
“Thật là bái phục tâm tính của tiểu sư đệ. Mật cảnh Ma Liên đã sắp mở rồi, vừa hấp dẫn lại cũng vừa mạo hiểm, một khi bước vào rất có thể sẽ bỏ mạng ở đây mà cũng có thể một bước lên trời. Trong tình huống thế này mà vẫn kiềm chế được bản thân để ngồi tu luyện, chẳng trách sự tiến bộ của hắn trong kiếm các lại nhanh như vậy”.
“Đi thôi, không uống nữa. Biết đâu công sức của một ngày lại có thể cứu mình một mạng trong mật cảnh Ma Liên, ai mà nói trước được điều gì đúng không?”
“Ừm, nói cũng phải”.
Mấy người thấy Lâm Nhất như vậy thì đều tự đi về chỗ của mình, tĩnh tâm lại bắt đầu khổ tu.
Chỉ là lòng này liệu có thể tĩnh lại hay không thì còn chưa biết.
Hai ngày sau, đoá hoa sen đen ẩn trong không gian khe nứt bỗng nhiên xuất hiện, quang mang màu đen quái dị bao trùm khắp thiên khung, thế giới bỗng nhiên chìm vào trong tăm tối.
“Mật cảnh bắt đầu mở rồi sao?”
Đệ tử và trưởng lão của các Tông môn lại không dằn lòng được, thần sắc trong mắt lấp lánh đầy hưng phấn.
Lâm Nhất từ bên trong doanh trướng đi ra, phóng tầm mắt qua nhìn.