Nhưng trong nháy mắt, một bóng dáng màu xanh bay vút qua như một tia chớp, ôm Nguyệt Vi Vi vào lòng trước khi hắn ta lao tới.
Viêm Long Tử bắt hụt, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn qua, người ôm Nguyệt Vi Vi vào lòng không phải Lâm Nhất thì là ai!
Đoàng!
Đầu óc Viêm Long Tử như nổ tung, hắn ta tức đến mức mặt mày xanh mét, lửa giận trong lòng kìm nén đến cực hạn.
“Muốn chết à?”
Viêm Long Tử nổi giận, giẫm mạnh trên không trung, lao thẳng về phía Lâm Nhất, lạnh giọng quát: “Buông sư muội ta ra!”
So thân pháp trên không trung?
Lâm Nhất liếc nhìn hắn ta, không quan tâm lắm, chỉ lặng lẽ thi triển Đằng Vân Quyết.
Đằng vân giá vụ, dĩ thân truy nhật!
Trong ánh sáng rực rỡ, Lâm Nhất giẫm nhẹ mũi chân, tạo thành sóng gợn trên không trung như mặt nước. Rõ ràng hắn đang ở trên không trung nhưng lại như đang giẫm trên mặt đất, sóng gợn lặng lẽ tản ra như mây trắng trên trời.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lâm Nhất giẫm ba lần trên không trung, mỗi lần đều biến mất như dịch chuyển tức thời. Viêm Long Tử bắt hụt nhiều lần như một chú hề, đến khi kiệt sức, hắn ta đành phải đáp xuống mặt nước. Hắn ta trơ mắt nhìn Lâm Nhất bay lên đài Thăng Long với vẻ mặt xanh mét như một vùng thảo nguyên bất tận.
“Ngươi thắng”.
Lâm Nhất nhìn về phía Vũ Hạo Thiên, bình tĩnh nói.
“Thả nàng ta xuống, trận đấu này vẫn chưa kết thúc”.
Nhưng Vũ Hạo Thiên lại hùng hổ đe doạ, trong mắt bừng lên ánh sáng lạnh lẽo, không hề có ý định tha cho Nguyệt Vi Vi.
Ầm!
Trong lúc nói chuyện, uy áp đáng sợ từ Bá Quyền lại phóng thích, trong thiên địa như có nghìn quân vạn mã kéo tới.
Cuồng phong rít gào, phong vân đổi sắc.
Sắc mặt Nguyệt Vi Vi yếu ớt, gió thổi mở mắt không ra, đôi mắt nàng ta nhắm lại như vầng trăng khuyết, nằm trong lòng Lâm Nhất, ngửa đầu lên nhìn như một chú mèo con, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng ít thấy. Nàng ta chợt nhớ lại hai năm trước ở Thanh Dương Giới, cũng chính thiếu niên này đã không màng sinh tử ôm nàng ta vào lòng.
Có chút giống, có chút khác.
Năm đó Lâm Nhất bế nàng ta xoay người bỏ chạy, không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ mong có thể đưa nàng ta chạy thoát. Nhưng lúc này trong mắt Lâm Nhất không hề có vẻ sợ hãi, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên là vẻ lạnh lùng sắc bén, thong dong tự nhiên.
Viêm Long Tử bắt hụt, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn qua, người ôm Nguyệt Vi Vi vào lòng không phải Lâm Nhất thì là ai!
Đoàng!
Đầu óc Viêm Long Tử như nổ tung, hắn ta tức đến mức mặt mày xanh mét, lửa giận trong lòng kìm nén đến cực hạn.
“Muốn chết à?”
Viêm Long Tử nổi giận, giẫm mạnh trên không trung, lao thẳng về phía Lâm Nhất, lạnh giọng quát: “Buông sư muội ta ra!”
So thân pháp trên không trung?
Lâm Nhất liếc nhìn hắn ta, không quan tâm lắm, chỉ lặng lẽ thi triển Đằng Vân Quyết.
Đằng vân giá vụ, dĩ thân truy nhật!
Trong ánh sáng rực rỡ, Lâm Nhất giẫm nhẹ mũi chân, tạo thành sóng gợn trên không trung như mặt nước. Rõ ràng hắn đang ở trên không trung nhưng lại như đang giẫm trên mặt đất, sóng gợn lặng lẽ tản ra như mây trắng trên trời.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lâm Nhất giẫm ba lần trên không trung, mỗi lần đều biến mất như dịch chuyển tức thời. Viêm Long Tử bắt hụt nhiều lần như một chú hề, đến khi kiệt sức, hắn ta đành phải đáp xuống mặt nước. Hắn ta trơ mắt nhìn Lâm Nhất bay lên đài Thăng Long với vẻ mặt xanh mét như một vùng thảo nguyên bất tận.
“Ngươi thắng”.
Lâm Nhất nhìn về phía Vũ Hạo Thiên, bình tĩnh nói.
“Thả nàng ta xuống, trận đấu này vẫn chưa kết thúc”.
Nhưng Vũ Hạo Thiên lại hùng hổ đe doạ, trong mắt bừng lên ánh sáng lạnh lẽo, không hề có ý định tha cho Nguyệt Vi Vi.
Ầm!
Trong lúc nói chuyện, uy áp đáng sợ từ Bá Quyền lại phóng thích, trong thiên địa như có nghìn quân vạn mã kéo tới.
Cuồng phong rít gào, phong vân đổi sắc.
Sắc mặt Nguyệt Vi Vi yếu ớt, gió thổi mở mắt không ra, đôi mắt nàng ta nhắm lại như vầng trăng khuyết, nằm trong lòng Lâm Nhất, ngửa đầu lên nhìn như một chú mèo con, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng ít thấy. Nàng ta chợt nhớ lại hai năm trước ở Thanh Dương Giới, cũng chính thiếu niên này đã không màng sinh tử ôm nàng ta vào lòng.
Có chút giống, có chút khác.
Năm đó Lâm Nhất bế nàng ta xoay người bỏ chạy, không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ mong có thể đưa nàng ta chạy thoát. Nhưng lúc này trong mắt Lâm Nhất không hề có vẻ sợ hãi, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên là vẻ lạnh lùng sắc bén, thong dong tự nhiên.