Cấm chú cổ xưa chặn lại kiếm uy mạnh mẽ, nhưng kiếm quang lại xuyên qua mặt đất thẩm thấu ra ngoài.
Xôn xao!
Khi mặt đất xuất hiện những vầng sáng, thì mỗi một miếng ngói vụn đều sáng lên trong màn đêm, cự tượng thần long lại được phủ thêm một vầng sáng thần thánh lóa cả mắt, khiến cả vòm trời thành Lôi Hỏa sáng lên rực rỡ.
“Ông trời của ta ơi, rốt cuộc là chuyện này thế này?”
“Cự tượng thần long sống lại ư?”
Chẳng lẽ bảo bối thần bí gì đó dưới nền đất Long Thành này sắp xuất thế?”
Trong nháy mắt, toàn bộ thành Lôi Hỏa đều bị đánh động, vô số bóng người xuất hiện giữa trời, tất cả đều trợn mắt há hốc miệng, bị dị tượng khủng bố này làm cho chấn động.
Ở trung tâm thành Lôi Hỏa, ngoại trừ khoảng đất trống rộng rãi kia thì tất cả đều đổ sụp xuống.
Mặt đất đã rung chuyển được một khoảng thời gian ngắn nhưng nó lại không hề có một vết nứt nào, biển ánh sáng nó tỏa ra lại dấy lên một hồi xôn xao dữ dội.
Người của các Giới Vực đều chìm vào nỗi khiếp sợ không thôi.
Là người khởi xướng, Lâm Nhất đang ở sâu trong nền đất cũng có chút ngạc nhiên, cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc.
Khi tinh thần hắn khôi phục kha khá rồi, trong lòng Lâm Nhất mới vơi bớt đi chút kinh hoảng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Một kiếm này, quên kiềm nén sức mạnh rồi”.
Lâm Nhất nhìn một mảnh hỗn loạn, đỉnh đầu vẫn còn tro bụi rơi xuống không ngừng, nhỏ giọng nói.
Cũng không thể trách hắn bất cẩn được, so với Kén Lôi thì kiếm thứ hai của Chiến Thiên Tam Kiếm này cần sự khí phách to lớn đó, nhìn có vẻ hiền hòa mộc mạc, bình yên nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế phải tốn rất nhiều sức để duy trì.
Hơi yếu một chút, sẽ không thể chém được một kiếm này.
Xem xét dấu vết mà kiếm tạo thành, Lâm Nhất lại thoải mái di chuyển trên sàn diễn võ đã sắp biến thành phế tích.
Nơi nào cũng nhấp nhô gập ghềnh, rất nhiều nơi có cấm chú bảo vệ nhưng cũng sắp biến thành phế tích, chỉ còn một đống hỗn độn.
“Đáng sợ… Nếu nơi này không có cấm chú Long Thành bảo vệ thì một kiếm Thanh Liên này còn hủy hoại nó tới mức nào nữa?”
Lâm Nhất im lặng không nói, ánh mắt chỉ còn sự hưng phấn dạt dào, nó còn mạnh hơn những gì hắn tưởng rất nhiều.
Thậm chí hắn còn có những suy nghĩ xa hơn một chút, dù là tiền bối Kiếm Vô Nhai cảnh giới ngang ngửa hắn bây giờ cũng chưa chắc đã tạo ra được sức mạnh ghê gớm như thế.
Dưới màn trời, một kiếm chém nát!
Xôn xao!
Khi mặt đất xuất hiện những vầng sáng, thì mỗi một miếng ngói vụn đều sáng lên trong màn đêm, cự tượng thần long lại được phủ thêm một vầng sáng thần thánh lóa cả mắt, khiến cả vòm trời thành Lôi Hỏa sáng lên rực rỡ.
“Ông trời của ta ơi, rốt cuộc là chuyện này thế này?”
“Cự tượng thần long sống lại ư?”
Chẳng lẽ bảo bối thần bí gì đó dưới nền đất Long Thành này sắp xuất thế?”
Trong nháy mắt, toàn bộ thành Lôi Hỏa đều bị đánh động, vô số bóng người xuất hiện giữa trời, tất cả đều trợn mắt há hốc miệng, bị dị tượng khủng bố này làm cho chấn động.
Ở trung tâm thành Lôi Hỏa, ngoại trừ khoảng đất trống rộng rãi kia thì tất cả đều đổ sụp xuống.
Mặt đất đã rung chuyển được một khoảng thời gian ngắn nhưng nó lại không hề có một vết nứt nào, biển ánh sáng nó tỏa ra lại dấy lên một hồi xôn xao dữ dội.
Người của các Giới Vực đều chìm vào nỗi khiếp sợ không thôi.
Là người khởi xướng, Lâm Nhất đang ở sâu trong nền đất cũng có chút ngạc nhiên, cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc.
Khi tinh thần hắn khôi phục kha khá rồi, trong lòng Lâm Nhất mới vơi bớt đi chút kinh hoảng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Một kiếm này, quên kiềm nén sức mạnh rồi”.
Lâm Nhất nhìn một mảnh hỗn loạn, đỉnh đầu vẫn còn tro bụi rơi xuống không ngừng, nhỏ giọng nói.
Cũng không thể trách hắn bất cẩn được, so với Kén Lôi thì kiếm thứ hai của Chiến Thiên Tam Kiếm này cần sự khí phách to lớn đó, nhìn có vẻ hiền hòa mộc mạc, bình yên nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế phải tốn rất nhiều sức để duy trì.
Hơi yếu một chút, sẽ không thể chém được một kiếm này.
Xem xét dấu vết mà kiếm tạo thành, Lâm Nhất lại thoải mái di chuyển trên sàn diễn võ đã sắp biến thành phế tích.
Nơi nào cũng nhấp nhô gập ghềnh, rất nhiều nơi có cấm chú bảo vệ nhưng cũng sắp biến thành phế tích, chỉ còn một đống hỗn độn.
“Đáng sợ… Nếu nơi này không có cấm chú Long Thành bảo vệ thì một kiếm Thanh Liên này còn hủy hoại nó tới mức nào nữa?”
Lâm Nhất im lặng không nói, ánh mắt chỉ còn sự hưng phấn dạt dào, nó còn mạnh hơn những gì hắn tưởng rất nhiều.
Thậm chí hắn còn có những suy nghĩ xa hơn một chút, dù là tiền bối Kiếm Vô Nhai cảnh giới ngang ngửa hắn bây giờ cũng chưa chắc đã tạo ra được sức mạnh ghê gớm như thế.
Dưới màn trời, một kiếm chém nát!