*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với thanh kiếm này, năm đó đế quốc Đại Tần gió tuyết đầy trời, hắn vì cứu Hân Nghiên sư tỷ mà rút kiếm không quay đầu lại. Ngay lúc nguy cấp nhất, chính Mai hộ pháp tay cầm kiếm Hàm Quang giải vây cho hắn.
Chưa bàn đến phẩm chất của thanh kiếm này, nhưng chỉ ba chữ “Kiếm Vô Danh” đã có quá nhiều truyền kỳ và vinh dự.
Đây là một thanh kiếm Vinh Quang!
"Ngươi đến cầm nó thử đi".
Mai hộ pháp đẩy hộp kiếm đến trước mặt Lâm Nhất, ý bảo hắn cầm kiếm lên.
"Như vậy không tốt lắm".
Lâm Nhất hơi chần chờ, đây là kiếm do tổ sư gia lưu lại, chỉ có Các chủ và truyền nhân của Các chủ mới có tư cách đụng vào.
“Không sao, ta làm như thế là có ý đồ riêng”.
Thấy Lâm Nhất chần chừ, Mai hộ pháp cười nhẹ nói.
Hả?
Lâm Nhất nghĩ đến điều gì đó, chẳng lẽ thanh kiếm này có thể tạm thời giấu đi hơi thở của hắn, không đến mức khiến kiếm uy Thương Long phát ra ngoài.
Hắn lập tức không chần chừ nữa, giơ tay lấy kiếm ra từ trong hộp, nhưng khi tay phải cầm lấy chuôi kiếm, hắn hơi khựng lại.
Thể đoạn kiếm!
Đã lâu không đoạn kiếm, khiến Lâm Nhất suýt quên mất thể chất kỳ lạ này của hắn, nếu huỷ diệt kiếm Hàm Quang thì sẽ có tội nặng lắm.
Mai hộ pháp cười nói: “Đừng rút kiếm, ngươi chỉ cần cảm nhận là được”.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, tay phải cầm vỏ kiếm, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vụt!
Lập tức có một khí thế lạnh như băng xuyên qua vỏ kiếm truyền vào tay, sau đó lan ra khắp cả người, Lâm Nhất cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn và nhiệt độ xung quanh đều như bị thanh kiếm cắn nuốt.
Lạnh quá.
Đến khi cả người đều cảm thấy lạnh như băng, Lâm Nhất không khỏi rùng mình, khi hắn mở mắt ra, mấy người nhóm Tư Tuyết Y đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, bây giờ Lâm Nhất trong mắt họ trông rất bình thường.
Dị tượng sắc bén đáng sợ mỗi một bước chân đều có Thương Long ẩn hiện, mắt rồng sắc bén như kiếm quang đều biến mất. Không nói đến dị tượng này, ngoài dung mạo không có gì thay đổi, Lâm Nhất bây giờ khiến người khác có cảm giác giống như một người bình thường không có tu vi vậy.
Hắn như bị hấp thu tất cả ánh sáng, cực kỳ khó tin.
Lâm Nhất cũng cảm nhận được dị tượng trên người, hắn vội vàng buông kiếm Hàm Quang xuống, phát hiện ngoài máu huyết hơi lạnh thì tu vi vẫn còn, không có gì khác biệt…
“Chuyện gì thế này?”, Lâm Nhất tò mò hỏi.
Mai hộ pháp cất kiếm đi, giải thích: “Thanh kiếm này vốn tên là Hàn Quang, được xem là một bảo vật thượng cổ, sau khi tổ sư lấy được thì phát hiện nó có rất nhiều tác dụng kỳ diệu. Một tác dụng trong đó chính là có thể nuốt chửng ánh sáng trong thiên hạ, đến khi rút kiếm mới để lộ phong mang, cho nên đổi tên thành Hàm Quang. Ngươi không được thanh kiếm này thừa nhận, không thể hoàn toàn giấu đi khí thế trên người, nhưng trong vòng một ngày có lẽ không phải lo”.
Hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với thanh kiếm này, năm đó đế quốc Đại Tần gió tuyết đầy trời, hắn vì cứu Hân Nghiên sư tỷ mà rút kiếm không quay đầu lại. Ngay lúc nguy cấp nhất, chính Mai hộ pháp tay cầm kiếm Hàm Quang giải vây cho hắn.
Chưa bàn đến phẩm chất của thanh kiếm này, nhưng chỉ ba chữ “Kiếm Vô Danh” đã có quá nhiều truyền kỳ và vinh dự.
Đây là một thanh kiếm Vinh Quang!
"Ngươi đến cầm nó thử đi".
Mai hộ pháp đẩy hộp kiếm đến trước mặt Lâm Nhất, ý bảo hắn cầm kiếm lên.
"Như vậy không tốt lắm".
Lâm Nhất hơi chần chờ, đây là kiếm do tổ sư gia lưu lại, chỉ có Các chủ và truyền nhân của Các chủ mới có tư cách đụng vào.
“Không sao, ta làm như thế là có ý đồ riêng”.
Thấy Lâm Nhất chần chừ, Mai hộ pháp cười nhẹ nói.
Hả?
Lâm Nhất nghĩ đến điều gì đó, chẳng lẽ thanh kiếm này có thể tạm thời giấu đi hơi thở của hắn, không đến mức khiến kiếm uy Thương Long phát ra ngoài.
Hắn lập tức không chần chừ nữa, giơ tay lấy kiếm ra từ trong hộp, nhưng khi tay phải cầm lấy chuôi kiếm, hắn hơi khựng lại.
Thể đoạn kiếm!
Đã lâu không đoạn kiếm, khiến Lâm Nhất suýt quên mất thể chất kỳ lạ này của hắn, nếu huỷ diệt kiếm Hàm Quang thì sẽ có tội nặng lắm.
Mai hộ pháp cười nói: “Đừng rút kiếm, ngươi chỉ cần cảm nhận là được”.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, tay phải cầm vỏ kiếm, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vụt!
Lập tức có một khí thế lạnh như băng xuyên qua vỏ kiếm truyền vào tay, sau đó lan ra khắp cả người, Lâm Nhất cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn và nhiệt độ xung quanh đều như bị thanh kiếm cắn nuốt.
Lạnh quá.
Đến khi cả người đều cảm thấy lạnh như băng, Lâm Nhất không khỏi rùng mình, khi hắn mở mắt ra, mấy người nhóm Tư Tuyết Y đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, bây giờ Lâm Nhất trong mắt họ trông rất bình thường.
Dị tượng sắc bén đáng sợ mỗi một bước chân đều có Thương Long ẩn hiện, mắt rồng sắc bén như kiếm quang đều biến mất. Không nói đến dị tượng này, ngoài dung mạo không có gì thay đổi, Lâm Nhất bây giờ khiến người khác có cảm giác giống như một người bình thường không có tu vi vậy.
Hắn như bị hấp thu tất cả ánh sáng, cực kỳ khó tin.
Lâm Nhất cũng cảm nhận được dị tượng trên người, hắn vội vàng buông kiếm Hàm Quang xuống, phát hiện ngoài máu huyết hơi lạnh thì tu vi vẫn còn, không có gì khác biệt…
“Chuyện gì thế này?”, Lâm Nhất tò mò hỏi.
Mai hộ pháp cất kiếm đi, giải thích: “Thanh kiếm này vốn tên là Hàn Quang, được xem là một bảo vật thượng cổ, sau khi tổ sư lấy được thì phát hiện nó có rất nhiều tác dụng kỳ diệu. Một tác dụng trong đó chính là có thể nuốt chửng ánh sáng trong thiên hạ, đến khi rút kiếm mới để lộ phong mang, cho nên đổi tên thành Hàm Quang. Ngươi không được thanh kiếm này thừa nhận, không thể hoàn toàn giấu đi khí thế trên người, nhưng trong vòng một ngày có lẽ không phải lo”.