“Đúng là điên mà, trước đó, lửa thiêu trăm trượng không đốt chết hắn, giờ lại tiến đến mật cảnh tiểu thành rồi”.
“Tuy nhiên, với tu vi Âm Huyền tiểu thành của hắn thì e là không thể phá vỡ nổi bình chướng tầng ba”.
Rất nhiều người nhếch miệng cười, bình chướng tầng ba mật cảnh nào có dễ phá vỡ như vậy. Lỡ làm không tốt, có khi bụi đất bám đầy người, bị hất văng xuống, ngã một cú đau đớn.
Nhưng ngay khi mọi người đang chờ xem chuyện cười của Lâm Nhất thì đột nhiên, một luồng kiếm quang xẹt qua bầu trời.
Ầm!
Luồng kiếm quang kia còn chói mắt hơn cả tia chớp, khiến khoảng không gian mờ tối bỗng chốc sáng rõ như ban ngày.
Đồng thời, cũng chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng và khôi ngô của người thiếu niên kia. Mọi người không cách nào dời mắt khỏi vẻ mặt kiên quyết và duệ khí ẩn giấu giữa hai đầu lông mày.
Soạt!
Có điều, hình ảnh kia còn chưa kịp in sâu vào tâm trí thì thiếu niên đã vụt biến mất.
Hắn dễ dàng phá hủy bình chướng tầng ba chỉ với một kiếm, sau đó chui tọt vào trong.
“Thật sự tiến vào?”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tầng ba mật cảnh bắt đầu trở nên xao động, ánh mắt của rất nhiều người lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Vốn dĩ tầng bốn mật cảnh là vùng cấm, tiến vào đó chỉ có một con đường chết.
Khoan hãy nói đến việc trong suốt mười năm không ai thành công ra ngoài, ngay cả người có dũng khí xông vào cũng lâu rồi không xuất hiện.
Hiện tại, một tên thiếu niên cảnh giới Âm Huyền tiểu thành lại liều mạng xông vào tầng bốn, thử hỏi sao không khiến người ta kích động cho được?
Trong sự kinh ngạc của mọi người, bóng dáng Lâm Nhất đã vọt lên tầng bốn. Ngay khi hắn còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh thì một Hỏa Ngục đã đột ngột trùm xuống người hắn.
Thanh chắn nhà tù được ngưng tụ từ lửa, ngọn lửa khủng bố gần như hóa thành thực chất, khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
Nếu nhìn kỹ, có thể cảm nhận được nhà tù Hỏa Ngục này đang từ từ thu nhỏ lại.
“Thời gian không còn nhiều!”, cảm nhận được tính cấp bách, Lâm Nhất vội khoanh chân ngồi xuống, lập tức thúc giục Tử Diên Kiếm Quyết.
Ầm!
Tử Diên Kiếm Quyết vừa được thúc giục thì lồng gian Hỏa Ngục bắt đầu rung lắc dữ dội, sóng nhiệt vô hình ngưng tụ thành những cây ngân châm cực nhỏ, ào ào đánh úp đến.
Công kích đáng sợ bực này khiến toàn thân Lâm Nhất run lên, đau đớn kịch liệt lan khắp người.
Cảm giác đau đớn này còn dữ dội hơn gấp mấy lần khi hắn chịu đựng lửa thiêu trăm trượng.
Tuy nhiên, linh khí thuộc tính hỏa đang ào ào tuôn vào cơ thể hắn gần như gấp bội so với tầng ba, thậm chí có thể đạt đến 10 lần.
“Đúng là không đến nhầm chỗ!”
Lâm Nhất cảm thấy có chút thỏa mãn, nguy cơ tương ứng với kỳ ngộ, vì thế, hắn lập tức dồn hết tâm trí vào việc luyện hóa linh khí thuộc tính hỏa cổ xưa này.
Ánh sáng của hoa Tử Diên màu bạc bắt đầu nở rộ khi hắn ngồi xuống, tham lam cắn nuốt linh khí bốn phía, tốc độ luyện hóa vừa nhanh vừa mãnh liệt, vô cùng đáng sợ.
“Tuy nhiên, với tu vi Âm Huyền tiểu thành của hắn thì e là không thể phá vỡ nổi bình chướng tầng ba”.
Rất nhiều người nhếch miệng cười, bình chướng tầng ba mật cảnh nào có dễ phá vỡ như vậy. Lỡ làm không tốt, có khi bụi đất bám đầy người, bị hất văng xuống, ngã một cú đau đớn.
Nhưng ngay khi mọi người đang chờ xem chuyện cười của Lâm Nhất thì đột nhiên, một luồng kiếm quang xẹt qua bầu trời.
Ầm!
Luồng kiếm quang kia còn chói mắt hơn cả tia chớp, khiến khoảng không gian mờ tối bỗng chốc sáng rõ như ban ngày.
Đồng thời, cũng chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng và khôi ngô của người thiếu niên kia. Mọi người không cách nào dời mắt khỏi vẻ mặt kiên quyết và duệ khí ẩn giấu giữa hai đầu lông mày.
Soạt!
Có điều, hình ảnh kia còn chưa kịp in sâu vào tâm trí thì thiếu niên đã vụt biến mất.
Hắn dễ dàng phá hủy bình chướng tầng ba chỉ với một kiếm, sau đó chui tọt vào trong.
“Thật sự tiến vào?”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tầng ba mật cảnh bắt đầu trở nên xao động, ánh mắt của rất nhiều người lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Vốn dĩ tầng bốn mật cảnh là vùng cấm, tiến vào đó chỉ có một con đường chết.
Khoan hãy nói đến việc trong suốt mười năm không ai thành công ra ngoài, ngay cả người có dũng khí xông vào cũng lâu rồi không xuất hiện.
Hiện tại, một tên thiếu niên cảnh giới Âm Huyền tiểu thành lại liều mạng xông vào tầng bốn, thử hỏi sao không khiến người ta kích động cho được?
Trong sự kinh ngạc của mọi người, bóng dáng Lâm Nhất đã vọt lên tầng bốn. Ngay khi hắn còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh thì một Hỏa Ngục đã đột ngột trùm xuống người hắn.
Thanh chắn nhà tù được ngưng tụ từ lửa, ngọn lửa khủng bố gần như hóa thành thực chất, khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
Nếu nhìn kỹ, có thể cảm nhận được nhà tù Hỏa Ngục này đang từ từ thu nhỏ lại.
“Thời gian không còn nhiều!”, cảm nhận được tính cấp bách, Lâm Nhất vội khoanh chân ngồi xuống, lập tức thúc giục Tử Diên Kiếm Quyết.
Ầm!
Tử Diên Kiếm Quyết vừa được thúc giục thì lồng gian Hỏa Ngục bắt đầu rung lắc dữ dội, sóng nhiệt vô hình ngưng tụ thành những cây ngân châm cực nhỏ, ào ào đánh úp đến.
Công kích đáng sợ bực này khiến toàn thân Lâm Nhất run lên, đau đớn kịch liệt lan khắp người.
Cảm giác đau đớn này còn dữ dội hơn gấp mấy lần khi hắn chịu đựng lửa thiêu trăm trượng.
Tuy nhiên, linh khí thuộc tính hỏa đang ào ào tuôn vào cơ thể hắn gần như gấp bội so với tầng ba, thậm chí có thể đạt đến 10 lần.
“Đúng là không đến nhầm chỗ!”
Lâm Nhất cảm thấy có chút thỏa mãn, nguy cơ tương ứng với kỳ ngộ, vì thế, hắn lập tức dồn hết tâm trí vào việc luyện hóa linh khí thuộc tính hỏa cổ xưa này.
Ánh sáng của hoa Tử Diên màu bạc bắt đầu nở rộ khi hắn ngồi xuống, tham lam cắn nuốt linh khí bốn phía, tốc độ luyện hóa vừa nhanh vừa mãnh liệt, vô cùng đáng sợ.