Trái lại, Phương Hàn Lạc càng đánh càng mạnh, thói quen đột phá ngay trong trận đấu cũng rất đáng kinh ngạc, phải nói là thắng được có phần nhờ vào may mắn. Đối thủ của hắn ta rất mạnh, hai người giao chiến có hơn năm trăm chiêu, hắn ta mới miễn cường giành thắng lợi, đổi lại, bị thương cũng không nhẹ.
Nhưng sắc mặt Phương Hàn Lạc lại khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.
“Nhóm đối chiến hỗn hợp, Lâm Nhất đấu với Bạch Lăng”.
Trọng tài lại lần nữa hô vang, giữa những nhân vật hào quang chói lọi, 2 nhân vật chưa ra sân là Lâm Nhất và Bạch Lăng được phân đấu với nhau.
“Diệp Thanh Phong, ngươi cảm thấy ai có phần thắng lớn hơn”.
Đợi hai người lên đài, có người mở miệng hỏi Diệp Thanh Phong.
Diệp Thanh Phong đã biết chuyện trước đó Lâm Nhất phán đoán trong vòng 2 chiêu hắn ta sẽ giành chiến thắng, thế nên, hắn ta cũng biết người nọ muốn khảo nghiệm tầm nhìn của mình, để xem hắn ta đánh giá thực lực của Lâm Nhất như thế nào.
Diệp Thanh Phong cười khẽ, sau đó liếc nhìn Tuyệt Trần rồi trầm ngâm nói: “Tuy ta không thích tên nhóc đó cho lắm, nhưng Thanh Mộc Các xếp kế cuối trong chín đại bá chủ, chỉ với Bạch Lăng, muốn thắng Lâm Nhất e là không có đến một nửa cơ hội”.
Đứng trước mặt Tuyệt Trần lại cả gan nói nội tình Thanh Mộc Các không đủ, sợ rằng cũng chỉ có Diệp Thanh Phong của Tử Nguyệt Động Thiên mới dám ngông cuồng như vậy.
“Có lẽ, tuy nhiên, Lâm Nhất muốn thắng được Bạch Lăng cũng không hề đơn giản, thắng bại khó mà nói được”, Tuyệt Trần mỉm cười thần bí, dường như Bạch Lăng còn có con át chủ bài rất mạnh.
Trên đài Thăng Long.
Bạch Lăng lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Tuy mắt nhìn của ngươi không tệ, thế nhưng, cao thủ so chiêu không chỉ dựa vào mắt nhìn, muốn thắng ta cũng không dễ như ngươi tưởng đâu”.
Những lời này của hắn ta không giống như đang nói cho Lâm Nhất nghe, mà giống như tự nói với mình hơn.
Ở một khía cạnh nào đó, mắt nhìn cũng là một loại thực lực, chỉ đứng ở vị trí cao mới có thể nhìn xa trông rộng. Ngay trận đầu trong nhóm đối chiến hỗn hợp lại đụng phải Lâm Nhất, áp lực của Bạch Lăng quả thật rất lớn.
“Nhưng ta lại nghĩ đơn giản hơn”, vẻ mặt Lâm Nhất rất là thong thả, hắn thờ ơ nói.
Bạch Lăng cau mày, thái độ bình thản của Lâm Nhất khiến hắn ta thấp thỏm không yên. Nhìn điệu bộ ung dung của hắn, dường như tên Lâm Nhất này không hề xem trọng hắn ta, điều này khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
Rốt cuộc tên này có át chủ bài gì?
Trước đó, trong mỗi tổ, hai người đều thắng liên tiếp mười trận, vậy nên, trận chiến này chắc chắn sẽ có một người phải đặt dấu chấm hết cho chuỗi thành tích bất bại của mình, vì lẽ đó, trận này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả.
“Ta có thể cảm nhận được kiếm ý trong cơ thể ngươi, rút kiếm ra, nếu không, ngay cả cơ hội rút kiếm… ngươi cũng không có!”
Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, lẳng lặng nhìn đối phương, giọng hắn hết sức bình thản.
Nhưng những lời này đã khiến toàn trường dậy sóng, trước đó, mặc dù đã thắng mười trận liên tiếp, nhưng Bạch Lăng lại không hề dùng kiếm.
“Ngông cuồng! Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
Rốt cuộc, lửa giận trong mắt Bạch Lăng đã không cách nào khống chế được, tuy nhiên, đúng như Lâm Nhất nói, hắn ta vung tay một cái, thoáng cái đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nhưng sắc mặt Phương Hàn Lạc lại khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.
“Nhóm đối chiến hỗn hợp, Lâm Nhất đấu với Bạch Lăng”.
Trọng tài lại lần nữa hô vang, giữa những nhân vật hào quang chói lọi, 2 nhân vật chưa ra sân là Lâm Nhất và Bạch Lăng được phân đấu với nhau.
“Diệp Thanh Phong, ngươi cảm thấy ai có phần thắng lớn hơn”.
Đợi hai người lên đài, có người mở miệng hỏi Diệp Thanh Phong.
Diệp Thanh Phong đã biết chuyện trước đó Lâm Nhất phán đoán trong vòng 2 chiêu hắn ta sẽ giành chiến thắng, thế nên, hắn ta cũng biết người nọ muốn khảo nghiệm tầm nhìn của mình, để xem hắn ta đánh giá thực lực của Lâm Nhất như thế nào.
Diệp Thanh Phong cười khẽ, sau đó liếc nhìn Tuyệt Trần rồi trầm ngâm nói: “Tuy ta không thích tên nhóc đó cho lắm, nhưng Thanh Mộc Các xếp kế cuối trong chín đại bá chủ, chỉ với Bạch Lăng, muốn thắng Lâm Nhất e là không có đến một nửa cơ hội”.
Đứng trước mặt Tuyệt Trần lại cả gan nói nội tình Thanh Mộc Các không đủ, sợ rằng cũng chỉ có Diệp Thanh Phong của Tử Nguyệt Động Thiên mới dám ngông cuồng như vậy.
“Có lẽ, tuy nhiên, Lâm Nhất muốn thắng được Bạch Lăng cũng không hề đơn giản, thắng bại khó mà nói được”, Tuyệt Trần mỉm cười thần bí, dường như Bạch Lăng còn có con át chủ bài rất mạnh.
Trên đài Thăng Long.
Bạch Lăng lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Tuy mắt nhìn của ngươi không tệ, thế nhưng, cao thủ so chiêu không chỉ dựa vào mắt nhìn, muốn thắng ta cũng không dễ như ngươi tưởng đâu”.
Những lời này của hắn ta không giống như đang nói cho Lâm Nhất nghe, mà giống như tự nói với mình hơn.
Ở một khía cạnh nào đó, mắt nhìn cũng là một loại thực lực, chỉ đứng ở vị trí cao mới có thể nhìn xa trông rộng. Ngay trận đầu trong nhóm đối chiến hỗn hợp lại đụng phải Lâm Nhất, áp lực của Bạch Lăng quả thật rất lớn.
“Nhưng ta lại nghĩ đơn giản hơn”, vẻ mặt Lâm Nhất rất là thong thả, hắn thờ ơ nói.
Bạch Lăng cau mày, thái độ bình thản của Lâm Nhất khiến hắn ta thấp thỏm không yên. Nhìn điệu bộ ung dung của hắn, dường như tên Lâm Nhất này không hề xem trọng hắn ta, điều này khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
Rốt cuộc tên này có át chủ bài gì?
Trước đó, trong mỗi tổ, hai người đều thắng liên tiếp mười trận, vậy nên, trận chiến này chắc chắn sẽ có một người phải đặt dấu chấm hết cho chuỗi thành tích bất bại của mình, vì lẽ đó, trận này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả.
“Ta có thể cảm nhận được kiếm ý trong cơ thể ngươi, rút kiếm ra, nếu không, ngay cả cơ hội rút kiếm… ngươi cũng không có!”
Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, lẳng lặng nhìn đối phương, giọng hắn hết sức bình thản.
Nhưng những lời này đã khiến toàn trường dậy sóng, trước đó, mặc dù đã thắng mười trận liên tiếp, nhưng Bạch Lăng lại không hề dùng kiếm.
“Ngông cuồng! Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
Rốt cuộc, lửa giận trong mắt Bạch Lăng đã không cách nào khống chế được, tuy nhiên, đúng như Lâm Nhất nói, hắn ta vung tay một cái, thoáng cái đã rút kiếm ra khỏi vỏ.