*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Giết sạch yêu thú, bảo vệ thành Mộ Kiếm”.
“Thề sống chết thủ vững thành Mộ Kiếm”.
Toàn bộ chiến trường hoàn toàn sôi trào, quần chúng kích động, nhiệt huyết rực lửa được thiêu đốt.
Nhưng đứng trước tình cảnh như vậy, Lâm Nhất vẫn giữ thái độ ung dung, dựa theo tiết tấu của bản thân, luyện kiếm, luyện tâm giữa vô tận giết chóc.
Hắn đang dùng phong cách của Trần Quang kiếm pháp để tôi luyện Bá Kiếm.
Bôn Lôi Trảm Điện, Kinh Hồng Phá Nhật, Tinh Thần Đại Bạo, các sát chiêu của Bá Kiếm liên tục được phân giải, rõ ràng là kiếm pháp cực kỳ cuồng bạo, vậy mà trong tay hắn lại hết sức ôn hòa, như gió xuân dịu dàng, lại như trời đông lười nhác, hoặc như ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ tĩnh lặng.
Nếu so với đám thiên kiêu kia thì kiếm chiêu của hắn không quá bắt mắt, thế nhưng đám yêu thú giao chiến với hắn lại cực kỳ khó chịu.
Đủ loại công kích bạo ngược đối mặt với kiếm thế mềm mại kia lại như đánh vào không khí, rất bất lực.
Loại cảm giác khó chịu này chỉ khi giao đấu với Lâm Nhất mới cảm nhận được rõ ràng. Một khi rơi vào kiếm thế của Lâm Nhất thì đừng nghĩ có thể thoát ra.
Thời gian dần trôi qua, bất giác, số lượng yêu thú giao đấu với Lâm Nhất ngày càng nhiều.
“Chết! Huyết Kiếm Ngang Trời!”
Trong trạng thái hưng phấn cực độ, sắc mặt Cơ Vô Dạ cực kỳ phấn khích, hắn ta lại thi triển một sát chiêu đáng kinh ngạc.
Ầm!
Con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách trước mặt hắn ta bị kiếm quang huyết sắc chém ngang người, trong cơ thể nó, nơi nào cũng có huyết sát đang điên cuồng cắn nuốt ma khí.
Toàn thân hắn ta cảm thấy vô dùng dễ chịu và khoan khoái.
Cơ Vô Dạ nhếch miệng cười, lẩm bẩm: “Con thứ tư rồi!”
Hắn ta đã liên tục chém giết bốn con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, với chiến tích kinh người bực này đã có thể sánh ngang yêu nghiệt tuyệt đỉnh, cũng chỉ có Mộ Dung Tịnh mới miễn cưỡng chống lại hắn ta.
Rất nhiều trưởng lão tông môn cùng tà tu Bán Bộ Thiên Phách cũng đều không sánh bằng.
Tên nhóc kia thế nào rồi?
Cơ Vô Dạ chợt nhớ đến Lâm Nhất, kiếm pháp của đối phương không tệ, kiếm ý càng mạnh hơn. Tuy nhiên, nếu bàn về hiệu suất thì chắc chắn kém hắn ta, bởi lẽ Huyết Sát kiếm quyết của hắn ta vốn sinh ra là để giết chóc.
Nếu không có lòng tin tuyệt đối, hắn ta cũng sẽ không mạo muội đánh cược với Lâm Nhất.
Nhưng đúng lúc này, một gã nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi ở cách hắn ta không xa bỗng lộ vẻ kinh hãi, đến nỗi cằm suýt rớt xuống.
“Cái quỷ gì vậy?”
Cơ Vô Dạ lộ vẻ nghi hoặc, bèn nhìn theo ánh mắt đối phương, chợt, hai mắt hắn ta trợn trừng, không dám tin vào hình ảnh mà mình vừa chứng kiến.
“Giết sạch yêu thú, bảo vệ thành Mộ Kiếm”.
“Thề sống chết thủ vững thành Mộ Kiếm”.
Toàn bộ chiến trường hoàn toàn sôi trào, quần chúng kích động, nhiệt huyết rực lửa được thiêu đốt.
Nhưng đứng trước tình cảnh như vậy, Lâm Nhất vẫn giữ thái độ ung dung, dựa theo tiết tấu của bản thân, luyện kiếm, luyện tâm giữa vô tận giết chóc.
Hắn đang dùng phong cách của Trần Quang kiếm pháp để tôi luyện Bá Kiếm.
Bôn Lôi Trảm Điện, Kinh Hồng Phá Nhật, Tinh Thần Đại Bạo, các sát chiêu của Bá Kiếm liên tục được phân giải, rõ ràng là kiếm pháp cực kỳ cuồng bạo, vậy mà trong tay hắn lại hết sức ôn hòa, như gió xuân dịu dàng, lại như trời đông lười nhác, hoặc như ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ tĩnh lặng.
Nếu so với đám thiên kiêu kia thì kiếm chiêu của hắn không quá bắt mắt, thế nhưng đám yêu thú giao chiến với hắn lại cực kỳ khó chịu.
Đủ loại công kích bạo ngược đối mặt với kiếm thế mềm mại kia lại như đánh vào không khí, rất bất lực.
Loại cảm giác khó chịu này chỉ khi giao đấu với Lâm Nhất mới cảm nhận được rõ ràng. Một khi rơi vào kiếm thế của Lâm Nhất thì đừng nghĩ có thể thoát ra.
Thời gian dần trôi qua, bất giác, số lượng yêu thú giao đấu với Lâm Nhất ngày càng nhiều.
“Chết! Huyết Kiếm Ngang Trời!”
Trong trạng thái hưng phấn cực độ, sắc mặt Cơ Vô Dạ cực kỳ phấn khích, hắn ta lại thi triển một sát chiêu đáng kinh ngạc.
Ầm!
Con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách trước mặt hắn ta bị kiếm quang huyết sắc chém ngang người, trong cơ thể nó, nơi nào cũng có huyết sát đang điên cuồng cắn nuốt ma khí.
Toàn thân hắn ta cảm thấy vô dùng dễ chịu và khoan khoái.
Cơ Vô Dạ nhếch miệng cười, lẩm bẩm: “Con thứ tư rồi!”
Hắn ta đã liên tục chém giết bốn con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, với chiến tích kinh người bực này đã có thể sánh ngang yêu nghiệt tuyệt đỉnh, cũng chỉ có Mộ Dung Tịnh mới miễn cưỡng chống lại hắn ta.
Rất nhiều trưởng lão tông môn cùng tà tu Bán Bộ Thiên Phách cũng đều không sánh bằng.
Tên nhóc kia thế nào rồi?
Cơ Vô Dạ chợt nhớ đến Lâm Nhất, kiếm pháp của đối phương không tệ, kiếm ý càng mạnh hơn. Tuy nhiên, nếu bàn về hiệu suất thì chắc chắn kém hắn ta, bởi lẽ Huyết Sát kiếm quyết của hắn ta vốn sinh ra là để giết chóc.
Nếu không có lòng tin tuyệt đối, hắn ta cũng sẽ không mạo muội đánh cược với Lâm Nhất.
Nhưng đúng lúc này, một gã nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi ở cách hắn ta không xa bỗng lộ vẻ kinh hãi, đến nỗi cằm suýt rớt xuống.
“Cái quỷ gì vậy?”
Cơ Vô Dạ lộ vẻ nghi hoặc, bèn nhìn theo ánh mắt đối phương, chợt, hai mắt hắn ta trợn trừng, không dám tin vào hình ảnh mà mình vừa chứng kiến.