Trận tuyết này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trong lều trại của mình, dùng chân nguyên trị thương.
Thật ra vết thương do đao gây ra trước người cũng không đến mức chí mạng, đao ý ngầm chứa đựng trong đó mới là thứ chí mạng nhất.
Trong đao ý này xen lẫn chân nguyên của cao thủ cảnh giới Tử Phủ, cực kỳ khó gạt đi.
Trong đó còn tồn tại một ý chí mà cảnh giới Huyền Võ của Lâm Nhất không thể nào hiểu được, chân nguyên của hắn cũng không thể chống lại nó.
Cũng may trưởng lão chấp kiếm đã giúp hắn khử đi đao ý bên trong, nếu không hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Với thân thể của Lâm Nhất, vết thương đáng sợ trước mắt chỉ cần chưa đến ba ngày là có thể hồi phục. Có điều trận chiến này ảnh hưởng quá nặng nề, muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao phải mất khá nhiều thời gian.
Bên ngoài lều trại có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Nhất nâng mắt, nhìn thấy mấy sư huynh là Vương Tranh và Đường Thông, mấy người đều đến xem hắn bị thương thế nào.
Đều là đồng môn, còn xem như quen biết với hắn, không có lý do không đến thăm.
Sau khi biết thương tích của Lâm Nhất không có gì đáng ngại, mấy người cũng thấy yên tâm hơn, tuỳ tiện tán gẫu mấy câu.
Trò chuyện một lát lại nói đến trận chiến ban ngày.
Năm tông môn huyết chiến, mấy người Đường Thông vào tông lâu như thế cũng chưa từng gặp phải tình huống này.
Cũng may cuối cùng vẫn gắng gượng qua được.
Suy nghĩ lại, thật ra lúc đó kể cả Lâm Nhất cũng mang tâm trạng sẽ chết trên trận chiến đó.
Nói đến chuyện Liễu Nguyệt xuất hiện, mọi người đều rất cảm thán, suy cho cùng Liễu Nguyệt này cũng không quá xấu xa.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, mình và nàng ta có thù oán với nhau, nhưng đối phương cũng không thật sự chèn ép mình bằng Thần Sách Doanh.
Chứng tỏ nàng ta cũng không phải loại người lòng dạ độc ác.
Nếu không với địa vị của nàng ta, thật ra muốn xúi giục cấp cao của Thần Sách Doanh ra tay với mình cũng không phải chuyện gì khó.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hân Nghiên vén màn của lều trại, cười tủm tỉm đi vào, mọi người vội vàng đứng lên.
“Sư tỷ, chúng ta đang nói về Liễu Nguyệt, không hiểu vì sao vào thời khắc quan trọng nàng ta lại giúp Kiếm Các”.
Vương Tranh rất thành thực, thoải mái nói.
Đường Thông cười khổ, thầm nghĩ thôi xong rồi.
Đúng như dự đoán, Hân Nghiên cười híp mắt nói: “Còn không phải vì tiểu sư đệ của ta quá có sức hút, anh hùng cứu mỹ nhân, khiến hồng nhan ái mộ sao. Con gái ai mà không có suy nghĩ đó chứ, dù gì tiểu sư đệ thật sự rất có sức hấp dẫn”.
Lâm Nhất cười khẽ, cũng không nhiều lời.
Hắn biết sư tỷ và Liễu Nguyệt có rất nhiều mối thù, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Được rồi, tất cả đi xuống đi, để ta băng bó vết thương cho tiểu sư đệ”.
Hân Nghiên đảo mặt cười khẽ, có thể nhìn ra cô cũng không quá so đo chuyện của Lâm Nhất.
“Được”.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trong lều trại của mình, dùng chân nguyên trị thương.
Thật ra vết thương do đao gây ra trước người cũng không đến mức chí mạng, đao ý ngầm chứa đựng trong đó mới là thứ chí mạng nhất.
Trong đao ý này xen lẫn chân nguyên của cao thủ cảnh giới Tử Phủ, cực kỳ khó gạt đi.
Trong đó còn tồn tại một ý chí mà cảnh giới Huyền Võ của Lâm Nhất không thể nào hiểu được, chân nguyên của hắn cũng không thể chống lại nó.
Cũng may trưởng lão chấp kiếm đã giúp hắn khử đi đao ý bên trong, nếu không hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Với thân thể của Lâm Nhất, vết thương đáng sợ trước mắt chỉ cần chưa đến ba ngày là có thể hồi phục. Có điều trận chiến này ảnh hưởng quá nặng nề, muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao phải mất khá nhiều thời gian.
Bên ngoài lều trại có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Nhất nâng mắt, nhìn thấy mấy sư huynh là Vương Tranh và Đường Thông, mấy người đều đến xem hắn bị thương thế nào.
Đều là đồng môn, còn xem như quen biết với hắn, không có lý do không đến thăm.
Sau khi biết thương tích của Lâm Nhất không có gì đáng ngại, mấy người cũng thấy yên tâm hơn, tuỳ tiện tán gẫu mấy câu.
Trò chuyện một lát lại nói đến trận chiến ban ngày.
Năm tông môn huyết chiến, mấy người Đường Thông vào tông lâu như thế cũng chưa từng gặp phải tình huống này.
Cũng may cuối cùng vẫn gắng gượng qua được.
Suy nghĩ lại, thật ra lúc đó kể cả Lâm Nhất cũng mang tâm trạng sẽ chết trên trận chiến đó.
Nói đến chuyện Liễu Nguyệt xuất hiện, mọi người đều rất cảm thán, suy cho cùng Liễu Nguyệt này cũng không quá xấu xa.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, mình và nàng ta có thù oán với nhau, nhưng đối phương cũng không thật sự chèn ép mình bằng Thần Sách Doanh.
Chứng tỏ nàng ta cũng không phải loại người lòng dạ độc ác.
Nếu không với địa vị của nàng ta, thật ra muốn xúi giục cấp cao của Thần Sách Doanh ra tay với mình cũng không phải chuyện gì khó.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hân Nghiên vén màn của lều trại, cười tủm tỉm đi vào, mọi người vội vàng đứng lên.
“Sư tỷ, chúng ta đang nói về Liễu Nguyệt, không hiểu vì sao vào thời khắc quan trọng nàng ta lại giúp Kiếm Các”.
Vương Tranh rất thành thực, thoải mái nói.
Đường Thông cười khổ, thầm nghĩ thôi xong rồi.
Đúng như dự đoán, Hân Nghiên cười híp mắt nói: “Còn không phải vì tiểu sư đệ của ta quá có sức hút, anh hùng cứu mỹ nhân, khiến hồng nhan ái mộ sao. Con gái ai mà không có suy nghĩ đó chứ, dù gì tiểu sư đệ thật sự rất có sức hấp dẫn”.
Lâm Nhất cười khẽ, cũng không nhiều lời.
Hắn biết sư tỷ và Liễu Nguyệt có rất nhiều mối thù, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Được rồi, tất cả đi xuống đi, để ta băng bó vết thương cho tiểu sư đệ”.
Hân Nghiên đảo mặt cười khẽ, có thể nhìn ra cô cũng không quá so đo chuyện của Lâm Nhất.
“Được”.