Nếu không có Long Hổ Quyền bản hoàn chỉnh, sao Lâm Nhất có thể quật khởi nhanh như thế trong Lăng Tiêu Kiếm Các được. Nhưng tất cả mọi thứ đều có liên quan đến thiên phú và sự cố gắng của bản thân Lâm Nhất.
Nếu không có thiên phú, dù có đưa Long Hổ Quyền cho hắn e rằng cũng không có tác dụng gì.
“Có lẽ vậy”.
Công chúa Phượng Hoa không phủ nhận cũng không khẳng định, khiến Lưu Thương càng thấy nghi ngờ hơn.
“Nửa tháng sau, ta vẫn sẽ lên ngôi, đến lúc đó ngươi tới một chuyến. Nếu có người không liên quan đến thì ngăn cản giúp ta”.
Công chúa Phượng Hoa bưng chung rượu lên, trầm giọng nói.
Lúc này, nàng ta mang lại cho người khác một cảm giác rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng lại cách rất xa, kiêu ngạo và lạnh lùng.
“Lâm Nhất cũng xem như người không liên quan sao?”
“Đúng”.
Chung rượu rơi xuống đất, công chúa Phượng Hoa nhẹ nhàng đáp lời.
Nói xong, nàng ta lại rời đi.
Sâu trong rừng Táng Kiếm, Lâm Nhất và Hân Nghiên cưỡi ngựa Huyết Long đến nơi.
Trên tảng đá vô cùng lạnh lẽo là một thi thể, khuôn mặt thi thể vẫn không thay đổi, người không thối rữa, giống như chỉ mới ngủ thiếp đi vậy.
“Đại ca!”
Nhìn thấy thi thể nằm trên đá lạnh của Hân Tuyệt từ xa, Hân Nghiên không kiềm được nước mắt, sau khi đến gần lập tức nhảy xuống ngựa lao tới.
Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên nhìn thấy thi thể của Hân Tuyệt sau khi y chết.
Khoảng thời gian trước đó, sâu trong lòng cô vẫn không thể chấp nhận được, cũng không dám đối mặt.
Lúc đấu tiểu tổ của Long Môn tranh tài kết thúc, thậm chí cô vẫn không dám đối mặt.
Hôm nay Lâm Nhất đứng trên vị trí đầu của Long Môn tranh tài, hoàn thành tâm nguyện của hai huynh muội, vinh dự trở về, đương nhiên phải nói cho Hân Tuyệt đại ca tin tức này.
Dù… huynh ấy đã không thể nghe thấy nữa.
Lâm Nhất nhìn thi thể của Hân Tuyệt đại ca, nét mặt vô cùng nặng nề, trong đầu lại nhớ đến cảnh Hân Tuyệt ngăn cản ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa giúp mình ngày đó.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ, vẫn phải cẩn thận hơn mới được”.
Hân Tuyệt híp mắt nở nụ cười, giơ tay kéo Lâm Nhất dậy.
Khoảnh khắc đó, thiếu niên Lâm Nhất hơi ngẩn người, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
“Xem ra người nào đó thật sự không muốn ta xuất hiện ở Long Môn tranh tài, nhưng cho dù thế nào, tiểu sư đệ vẫn sẽ có mặt trong Long Môn tranh tài đúng không?”
Nhìn thấy vô số người áo đen bao vây, y cười nói với Lâm Nhất, tựa như đã đoán trước từ lâu.
“Đương nhiên rồi, Long Môn tranh tài, Lâm Nhất ta nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
Lúc đó, thiếu niên không chút nghĩ ngợi đáp lời.
Nhưng hắn không ngờ rằng Hân Tuyệt sắp chết, đây là những lời nói cuối cùng của y trước khi chết.
…
Nếu không có thiên phú, dù có đưa Long Hổ Quyền cho hắn e rằng cũng không có tác dụng gì.
“Có lẽ vậy”.
Công chúa Phượng Hoa không phủ nhận cũng không khẳng định, khiến Lưu Thương càng thấy nghi ngờ hơn.
“Nửa tháng sau, ta vẫn sẽ lên ngôi, đến lúc đó ngươi tới một chuyến. Nếu có người không liên quan đến thì ngăn cản giúp ta”.
Công chúa Phượng Hoa bưng chung rượu lên, trầm giọng nói.
Lúc này, nàng ta mang lại cho người khác một cảm giác rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng lại cách rất xa, kiêu ngạo và lạnh lùng.
“Lâm Nhất cũng xem như người không liên quan sao?”
“Đúng”.
Chung rượu rơi xuống đất, công chúa Phượng Hoa nhẹ nhàng đáp lời.
Nói xong, nàng ta lại rời đi.
Sâu trong rừng Táng Kiếm, Lâm Nhất và Hân Nghiên cưỡi ngựa Huyết Long đến nơi.
Trên tảng đá vô cùng lạnh lẽo là một thi thể, khuôn mặt thi thể vẫn không thay đổi, người không thối rữa, giống như chỉ mới ngủ thiếp đi vậy.
“Đại ca!”
Nhìn thấy thi thể nằm trên đá lạnh của Hân Tuyệt từ xa, Hân Nghiên không kiềm được nước mắt, sau khi đến gần lập tức nhảy xuống ngựa lao tới.
Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên nhìn thấy thi thể của Hân Tuyệt sau khi y chết.
Khoảng thời gian trước đó, sâu trong lòng cô vẫn không thể chấp nhận được, cũng không dám đối mặt.
Lúc đấu tiểu tổ của Long Môn tranh tài kết thúc, thậm chí cô vẫn không dám đối mặt.
Hôm nay Lâm Nhất đứng trên vị trí đầu của Long Môn tranh tài, hoàn thành tâm nguyện của hai huynh muội, vinh dự trở về, đương nhiên phải nói cho Hân Tuyệt đại ca tin tức này.
Dù… huynh ấy đã không thể nghe thấy nữa.
Lâm Nhất nhìn thi thể của Hân Tuyệt đại ca, nét mặt vô cùng nặng nề, trong đầu lại nhớ đến cảnh Hân Tuyệt ngăn cản ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa giúp mình ngày đó.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tiểu sư đệ, vẫn phải cẩn thận hơn mới được”.
Hân Tuyệt híp mắt nở nụ cười, giơ tay kéo Lâm Nhất dậy.
Khoảnh khắc đó, thiếu niên Lâm Nhất hơi ngẩn người, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
“Xem ra người nào đó thật sự không muốn ta xuất hiện ở Long Môn tranh tài, nhưng cho dù thế nào, tiểu sư đệ vẫn sẽ có mặt trong Long Môn tranh tài đúng không?”
Nhìn thấy vô số người áo đen bao vây, y cười nói với Lâm Nhất, tựa như đã đoán trước từ lâu.
“Đương nhiên rồi, Long Môn tranh tài, Lâm Nhất ta nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
Lúc đó, thiếu niên không chút nghĩ ngợi đáp lời.
Nhưng hắn không ngờ rằng Hân Tuyệt sắp chết, đây là những lời nói cuối cùng của y trước khi chết.
…