“Cứ làm theo là được”.
“Vâng”.
Mặc dù Bạch Vân rất tò mò nhưng vẫn quay lưng đi.
Khi nàng ta quay lại thì phát hiện Lâm Nhất đang cầm một chiếc nhuyễn giáp kim ti trong tay, lập tức kinh ngạc: “Đây là gì vậy?”
“Bảo khí, nhuyễn giáp kim ti. Cuộc tranh đoạt kim liên Tử nhất định sẽ rất kịch liệt, ta đã hứa với Liễu Vân Yên sẽ ngăn cản Lãnh Dật, sợ sẽ không có thời gian để ý tới sự an toàn của muội. Nhuyễn giáp kim ti cũng được coi là hiếm gặp trong số các loại bảo khí phòng ngự, những lúc cần thiết có thể cứu mạng muội”.
Lâm Nhất trả lời.
Nhuyễn giáp kim ti thoạt nhìn bình thường, nhưng khi mặc lên người Lâm Nhất lại trở nên rất quý giá.
Nếu không có món bảo khí này, hắn đã không có khả năng sống sót trong lúc đánh nhau với người áo đen cảnh giới Âm Huyền đại thành.
“Nó quá quý, ta không nhận đâu ạ”.
Nghe vậy, tiểu nha đầu lập tức lắc đầu như trống bỏi, nhìn rất đáng yêu.
Nhưng Lâm Nhất ứng phó với tiểu nha đầu này dễ như trở bàn tay, hắn cười bảo: “Sao nào, không nghe lời Lâm đại ca nữa à? Tối nay ta nghe lời muội nên mới ra tay đuổi Lãnh Dật đi, hơn nữa với thực lực của ta bây giờ không cần dùng đến thứ này nữa”.
“Thật sao?”
“Mau cất nó đi”.
Nha đầu không dám làm trái lời Lâm Nhất. Khi cầm lấy nhuyễn giáp kim ti, nàng ta cảm nhận được nó vẫn còn ấm.
Chiếc nhuyễn giáp này vừa được cởi ra từ trên người Lâm đại ca... Nghĩ tới đây, mặt nàng ta lập tức đỏ lên.
“Đi thôi, ta dẫn muội đi ăn thịt nướng”.
Nhớ lại khi còn trên thuyền, ngày nào nha đầu này cũng đem đồ ăn cho hắn, Lâm Nhất định đưa nàng ta đi thưởng thức tài nấu ăn của mình.
“Không được, sư tỷ dặn, sư tỷ dặn sau nửa đêm phải thật cảnh giác, không thể đi lung tung, nếu không sẽ phạt nặng”.
Bạch Vân lén lút nhìn ra xa, sau khi trải qua một trận yêu thú bạo động, hiện tại, Liễu Vân Yên đã đích thân gác đêm.
Tuy nhiên, nhìn vào mắt cô gái nhỏ, có thể thấy được là nàng ta đã động lòng.
“Đi thôi, sư tỷ của muội không quản được ta”.
Lâm Nhất mặc kệ tất cả, nắm lấy tay Tiểu Bạch Vân, kéo nàng ta cùng đi ra ngoài.
Tim Bạch Vân đập thình thịch, có cảm giác chột dạ không thôi. Làm vậy khác nào lén sư tỷ đi ra ngoài, liệu có ổn không?
Thế nhưng… nàng ta lại cảm thấy rất phấn khích!
Đến khi Bạch Vân được nếm thử thịt yêu thú do Lâm Nhất nướng thì hai loại cảm xúc phấn khích và chột dạ ấy lập tức bị quét sạch.
“Lâm đại ca, huynh nướng thịt ngon thật đấy…”
Bạch Vân ngậm một miệng thịt, ú ớ nói, đôi môi nhỏ xinh dính đầy mỡ, hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang như mọi ngày.
Tuy nhiên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô gái nhỏ lại thiên về hoạt boát, nên dù ăn uống kiểu đó trông vẫn rất đáng yêu.
“Nhóc con, muội còn tham ăn hơn tên ngốc nhà ta đấy!”
Nhìn nàng ta như vậy, Lâm Nhất liền mở miệng trêu chọc.
“Tên ngốc, tên ngốc là ai?”
“Vâng”.
Mặc dù Bạch Vân rất tò mò nhưng vẫn quay lưng đi.
Khi nàng ta quay lại thì phát hiện Lâm Nhất đang cầm một chiếc nhuyễn giáp kim ti trong tay, lập tức kinh ngạc: “Đây là gì vậy?”
“Bảo khí, nhuyễn giáp kim ti. Cuộc tranh đoạt kim liên Tử nhất định sẽ rất kịch liệt, ta đã hứa với Liễu Vân Yên sẽ ngăn cản Lãnh Dật, sợ sẽ không có thời gian để ý tới sự an toàn của muội. Nhuyễn giáp kim ti cũng được coi là hiếm gặp trong số các loại bảo khí phòng ngự, những lúc cần thiết có thể cứu mạng muội”.
Lâm Nhất trả lời.
Nhuyễn giáp kim ti thoạt nhìn bình thường, nhưng khi mặc lên người Lâm Nhất lại trở nên rất quý giá.
Nếu không có món bảo khí này, hắn đã không có khả năng sống sót trong lúc đánh nhau với người áo đen cảnh giới Âm Huyền đại thành.
“Nó quá quý, ta không nhận đâu ạ”.
Nghe vậy, tiểu nha đầu lập tức lắc đầu như trống bỏi, nhìn rất đáng yêu.
Nhưng Lâm Nhất ứng phó với tiểu nha đầu này dễ như trở bàn tay, hắn cười bảo: “Sao nào, không nghe lời Lâm đại ca nữa à? Tối nay ta nghe lời muội nên mới ra tay đuổi Lãnh Dật đi, hơn nữa với thực lực của ta bây giờ không cần dùng đến thứ này nữa”.
“Thật sao?”
“Mau cất nó đi”.
Nha đầu không dám làm trái lời Lâm Nhất. Khi cầm lấy nhuyễn giáp kim ti, nàng ta cảm nhận được nó vẫn còn ấm.
Chiếc nhuyễn giáp này vừa được cởi ra từ trên người Lâm đại ca... Nghĩ tới đây, mặt nàng ta lập tức đỏ lên.
“Đi thôi, ta dẫn muội đi ăn thịt nướng”.
Nhớ lại khi còn trên thuyền, ngày nào nha đầu này cũng đem đồ ăn cho hắn, Lâm Nhất định đưa nàng ta đi thưởng thức tài nấu ăn của mình.
“Không được, sư tỷ dặn, sư tỷ dặn sau nửa đêm phải thật cảnh giác, không thể đi lung tung, nếu không sẽ phạt nặng”.
Bạch Vân lén lút nhìn ra xa, sau khi trải qua một trận yêu thú bạo động, hiện tại, Liễu Vân Yên đã đích thân gác đêm.
Tuy nhiên, nhìn vào mắt cô gái nhỏ, có thể thấy được là nàng ta đã động lòng.
“Đi thôi, sư tỷ của muội không quản được ta”.
Lâm Nhất mặc kệ tất cả, nắm lấy tay Tiểu Bạch Vân, kéo nàng ta cùng đi ra ngoài.
Tim Bạch Vân đập thình thịch, có cảm giác chột dạ không thôi. Làm vậy khác nào lén sư tỷ đi ra ngoài, liệu có ổn không?
Thế nhưng… nàng ta lại cảm thấy rất phấn khích!
Đến khi Bạch Vân được nếm thử thịt yêu thú do Lâm Nhất nướng thì hai loại cảm xúc phấn khích và chột dạ ấy lập tức bị quét sạch.
“Lâm đại ca, huynh nướng thịt ngon thật đấy…”
Bạch Vân ngậm một miệng thịt, ú ớ nói, đôi môi nhỏ xinh dính đầy mỡ, hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang như mọi ngày.
Tuy nhiên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô gái nhỏ lại thiên về hoạt boát, nên dù ăn uống kiểu đó trông vẫn rất đáng yêu.
“Nhóc con, muội còn tham ăn hơn tên ngốc nhà ta đấy!”
Nhìn nàng ta như vậy, Lâm Nhất liền mở miệng trêu chọc.
“Tên ngốc, tên ngốc là ai?”