“Hừ, một đám vô dụng có mắt không tròng, ngươi thật sự coi mình là người đứng đầu sau Tam Vương Thất Anh sao?”
Phong Vô Đạo sầm mặt lại, khịt mũi một tiếng: “Nếu kiếm ý của ngươi chỉ mới Tiên Thiên đại thành, trận đấu này ngươi chắc chắn sẽ thua!”
Phong Vô Đạo tỏ ra vô cùng tự tin, nói với giọng nặng nề.
Ầm!
Hắn ta vừa dứt lời thì bỗng có một tia chớp xẹt qua bầu trời, vùng trời phía trên đài Thăng Long đột nhiên tối sầm.
Dưới ánh chớp chiếu rọi, Phong Vô Đạo đứng đó với mái tóc dài tung bay, khuôn mặt cực kì dữ tợn.
“Ý chí Lôi Đình đại thành đỉnh phong!”
Rất nhiều người kinh ngạc, con ngươi đột nhiên co rụt, không ngờ ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo lại mạnh đến vậy.
Nó không chỉ mạnh mà hắn ta còn điều khiển tự nhiên, gần như là tuỳ thích. Phong Vô Đạo nhẩm niệm, trên bầu trời xuất hiện lôi vân cuồn cuộn bao phủ đài Thăng Long, nhìn lôi vân dày đặc như bức màn sắt kia khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Từng tia chớp liên tục xẹt qua.
Cả đài Thăng Long đều bị bao trùm trong ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo. So với sự thoải mái của kiếm ý, ý chí Lôi Đình này cuồng bạo hơn rất nhiều.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, người này khó giải quyết lắm đây.
Quần Long thịnh yến càng lúc càng thú vị.
Dưới sự bao trùm của lôi vân đen kịt dày đặc, Phong Vô Đạo bừng bừng khí thế, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, có cảm giác như nhìn từ trên cao xuống.
“Kiếm ý chẳng có gì ghê gớm, người khác sợ Lâm Nhất nhà ngươi, nhưng ta thì không!”
Phong Vô Đạo nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, lạnh lùng tuyên bố.
Hắn ta vẫn luôn theo dõi Lâm Nhất, đặc biệt là trận đấu của hắn với Bạch Lăng, sau cùng Lâm Nhất thi triển kiếm ý khiến người ta được mở mang tầm mắt, vô cùng kinh ngạc.
Trận đấu này đã giúp Lâm Nhất trở nên nổi tiếng, hoàn toàn hất văng Phong Vô Đạo.
Thậm chí có rất nhiều người cho rằng Lâm Nhất và Phong Vô Đạo không phải đối thù cùng đẳng cấp, không nhiều người cảm thấy hắn ta sẽ thắng trận này.
Sâu trong lòng Phong Vô Đạo cảm thấy rất không hài lòng về chuyện này, cho nên hắn ta quyết định cho đám người này nhìn kỹ.
Phản ứng của mọi người trên khán đài cũng thật sự giống như dự đoán của hắn ta. Sau khi nhìn thấy ý chí Lôi Đình đáng sợ kia, rõ ràng các võ giả đang theo dõi trận chiến đều im lặng, nét mặt trở nên nặng nề, không dám phán xét bừa bãi nữa.
“Cứ ra tay đi, không cần nhiều lời”.
Lâm Nhất lạnh lùng nói, không tranh cãi với hắn ta.
Kiếm ý thật sự không có gì ghê gớm, nhưng phải xem là người nào dùng nó nữa. Ví dụ như Bạch Lăng, kiếm ý của hắn ta còn không đáng một đồng trước mặt Lâm Nhất.
Dù cùng là kiếm ý Tiên Thiên tiểu thành, nhưng Lâm Nhất cảm thấy hắn có thể dễ dàng áp đảo đối phương. Con đường tu luyện, lĩnh ngộ cảm đạo và thiên phú kiếm đạo của hai người hoàn toàn không thể nào giống nhau.
“Sấm vang bát hoang!”
Phong Vô Đạo ra tay trước, hắn ta có thể liên tục chiến thắng đến lúc này đương nhiên là thực lực không tệ, hắn ta không nhúc nhích, nhưng chân nguyên trên người lại dao động. Sau đó, hắn ta giơ tay đánh xuống một chưởng.
Oanh!
Phong Vô Đạo sầm mặt lại, khịt mũi một tiếng: “Nếu kiếm ý của ngươi chỉ mới Tiên Thiên đại thành, trận đấu này ngươi chắc chắn sẽ thua!”
Phong Vô Đạo tỏ ra vô cùng tự tin, nói với giọng nặng nề.
Ầm!
Hắn ta vừa dứt lời thì bỗng có một tia chớp xẹt qua bầu trời, vùng trời phía trên đài Thăng Long đột nhiên tối sầm.
Dưới ánh chớp chiếu rọi, Phong Vô Đạo đứng đó với mái tóc dài tung bay, khuôn mặt cực kì dữ tợn.
“Ý chí Lôi Đình đại thành đỉnh phong!”
Rất nhiều người kinh ngạc, con ngươi đột nhiên co rụt, không ngờ ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo lại mạnh đến vậy.
Nó không chỉ mạnh mà hắn ta còn điều khiển tự nhiên, gần như là tuỳ thích. Phong Vô Đạo nhẩm niệm, trên bầu trời xuất hiện lôi vân cuồn cuộn bao phủ đài Thăng Long, nhìn lôi vân dày đặc như bức màn sắt kia khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Từng tia chớp liên tục xẹt qua.
Cả đài Thăng Long đều bị bao trùm trong ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo. So với sự thoải mái của kiếm ý, ý chí Lôi Đình này cuồng bạo hơn rất nhiều.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, người này khó giải quyết lắm đây.
Quần Long thịnh yến càng lúc càng thú vị.
Dưới sự bao trùm của lôi vân đen kịt dày đặc, Phong Vô Đạo bừng bừng khí thế, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, có cảm giác như nhìn từ trên cao xuống.
“Kiếm ý chẳng có gì ghê gớm, người khác sợ Lâm Nhất nhà ngươi, nhưng ta thì không!”
Phong Vô Đạo nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, lạnh lùng tuyên bố.
Hắn ta vẫn luôn theo dõi Lâm Nhất, đặc biệt là trận đấu của hắn với Bạch Lăng, sau cùng Lâm Nhất thi triển kiếm ý khiến người ta được mở mang tầm mắt, vô cùng kinh ngạc.
Trận đấu này đã giúp Lâm Nhất trở nên nổi tiếng, hoàn toàn hất văng Phong Vô Đạo.
Thậm chí có rất nhiều người cho rằng Lâm Nhất và Phong Vô Đạo không phải đối thù cùng đẳng cấp, không nhiều người cảm thấy hắn ta sẽ thắng trận này.
Sâu trong lòng Phong Vô Đạo cảm thấy rất không hài lòng về chuyện này, cho nên hắn ta quyết định cho đám người này nhìn kỹ.
Phản ứng của mọi người trên khán đài cũng thật sự giống như dự đoán của hắn ta. Sau khi nhìn thấy ý chí Lôi Đình đáng sợ kia, rõ ràng các võ giả đang theo dõi trận chiến đều im lặng, nét mặt trở nên nặng nề, không dám phán xét bừa bãi nữa.
“Cứ ra tay đi, không cần nhiều lời”.
Lâm Nhất lạnh lùng nói, không tranh cãi với hắn ta.
Kiếm ý thật sự không có gì ghê gớm, nhưng phải xem là người nào dùng nó nữa. Ví dụ như Bạch Lăng, kiếm ý của hắn ta còn không đáng một đồng trước mặt Lâm Nhất.
Dù cùng là kiếm ý Tiên Thiên tiểu thành, nhưng Lâm Nhất cảm thấy hắn có thể dễ dàng áp đảo đối phương. Con đường tu luyện, lĩnh ngộ cảm đạo và thiên phú kiếm đạo của hai người hoàn toàn không thể nào giống nhau.
“Sấm vang bát hoang!”
Phong Vô Đạo ra tay trước, hắn ta có thể liên tục chiến thắng đến lúc này đương nhiên là thực lực không tệ, hắn ta không nhúc nhích, nhưng chân nguyên trên người lại dao động. Sau đó, hắn ta giơ tay đánh xuống một chưởng.
Oanh!