Hai người họ tiến thẳng một mạch lên tầng năm, trong quá trình đó, cả hai đều có thu hoạch không nhỏ. Hân Nghiên đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng chín thành công.
Còn Trần Huyền Quân thì bình chướng tại cảnh giới Huyền Võ tầng mười của hắn ta rõ ràng đã buông lỏng, mặc dù vẫn không thể đột phá thành công trong mật cảnh, nhưng sau khi quay về tông môn, chắc chắn hắn ta sẽ đột phá trong vòng nửa tháng.
Thực lực của hai người đã tiến bộ không ít, nhất là Hân Nghiên, Huyết Viêm kiếm pháp của cô đã thăng cấp lên cảnh giới viên mãn đỉnh phong.
Máu tươi như lửa, lửa nóng hóa băng.
Kiếm quang xẹt qua, huyết quang khuếch tán bốn phía, mang theo sát khí thô bạo và lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Kiếm quang tiêu tán, dường như hóa thành vô số đóa hoa máu lạnh như băng bay tán loạn giữa không trung.
Tuy là vậy, nhưng hai người hợp lực vẫn không cách nào đánh thắng nổi.
Thậm chí còn bị đối phương áp chế. Người nọ vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, thong dong, không để lộ một chút sơ hở, khiến Hân Nghiên và Trần Huyền Quân khó có thể chống đỡ được.
“Hai vị còn muốn tiếp tục à?”
Thủy Vô Ngân của Ma Nguyệt Sơn Trang dùng một chưởng đẩy lui hai người, phe phẩy quạt trong tay, mỉm cười nhìn Hân Nghiên và Trần Huyền Quân.
Trong mắt Hân Nghiên vẫn lộ vẻ không cam lòng, nhưng đã bị Trần Huyền Quân ngăn lại: “Vô Ngân huynh còn chưa thi triển Yên Vân kiếm pháp, hiển nhiên là muốn giữ lại”.
“Đa tạ”.
Thủy Vô Ngân cũng không giấu diếm, thấy hai người dừng tay, hắn giơ tay lên, khẽ vẫy một cái.
Ngay lập tức, bảo vật sinh ra trên đài sen Đa Bảo rơi vào tay hắn, lúc này, Thủy Vô Ngân mới mỉm cười hài lòng.
Hân Nghiên và Trần Huyền Quân khẽ lắc đầu, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Thế nhưng tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đối phương lấy đi bảo vật mà thôi.
“Trong trận Long Môn tranh tài cuối năm nay, có lẽ Vô Ngân huynh sẽ giành được một ghế trong Bát công tử”.
Trần Huyền Quân nhìn đối phương, trong lời nói chứa đầy ẩn ý.
“Gần như không có khả năng, thực lực của bọn họ đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Nói ngắn gọn một câu, nếu không có đủ thực lực để đánh chết Tử Phủ sơ kỳ thì đừng nghĩ đến chuyện tranh đoạt ghế công tử. Tuy nhiên, ba năm sau thì khó nói được, chưa hẳn ta không có cơ hội”.
Thủy Vô Ngân mỉm cười, bước vào đài sen Đa Bảo, sau đó biến mất trước mắt hai người.
Hân Nghiên từ từ tra trường kiếm trong tay vào vỏ, thở dài nói: “Đáng tiếc không thể làm hắn bị thương”.
“Muội muốn giảm áp lực cho tiểu sư đệ đúng không?”, nghe vậy, Trần Huyền Quân mỉm cười, khẽ hỏi.
Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã biết mình không phải đối thủ của Thủy Vô Ngân, nếu so với bảng Thiên của Lăng Tiêu Kiếm Các thì thực lực đối phương cũng nằm trong ba vị trí đầu.
Nhưng bọn họ vẫn không dừng tay là vì mục đích này.
Càng lên cao, cơ hội chạm mặt càng lớn, tất nhiên, Thủy Vô Ngân sẽ là một trong những đối thủ của tiểu sư đệ.
Còn Trần Huyền Quân thì bình chướng tại cảnh giới Huyền Võ tầng mười của hắn ta rõ ràng đã buông lỏng, mặc dù vẫn không thể đột phá thành công trong mật cảnh, nhưng sau khi quay về tông môn, chắc chắn hắn ta sẽ đột phá trong vòng nửa tháng.
Thực lực của hai người đã tiến bộ không ít, nhất là Hân Nghiên, Huyết Viêm kiếm pháp của cô đã thăng cấp lên cảnh giới viên mãn đỉnh phong.
Máu tươi như lửa, lửa nóng hóa băng.
Kiếm quang xẹt qua, huyết quang khuếch tán bốn phía, mang theo sát khí thô bạo và lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Kiếm quang tiêu tán, dường như hóa thành vô số đóa hoa máu lạnh như băng bay tán loạn giữa không trung.
Tuy là vậy, nhưng hai người hợp lực vẫn không cách nào đánh thắng nổi.
Thậm chí còn bị đối phương áp chế. Người nọ vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, thong dong, không để lộ một chút sơ hở, khiến Hân Nghiên và Trần Huyền Quân khó có thể chống đỡ được.
“Hai vị còn muốn tiếp tục à?”
Thủy Vô Ngân của Ma Nguyệt Sơn Trang dùng một chưởng đẩy lui hai người, phe phẩy quạt trong tay, mỉm cười nhìn Hân Nghiên và Trần Huyền Quân.
Trong mắt Hân Nghiên vẫn lộ vẻ không cam lòng, nhưng đã bị Trần Huyền Quân ngăn lại: “Vô Ngân huynh còn chưa thi triển Yên Vân kiếm pháp, hiển nhiên là muốn giữ lại”.
“Đa tạ”.
Thủy Vô Ngân cũng không giấu diếm, thấy hai người dừng tay, hắn giơ tay lên, khẽ vẫy một cái.
Ngay lập tức, bảo vật sinh ra trên đài sen Đa Bảo rơi vào tay hắn, lúc này, Thủy Vô Ngân mới mỉm cười hài lòng.
Hân Nghiên và Trần Huyền Quân khẽ lắc đầu, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Thế nhưng tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đối phương lấy đi bảo vật mà thôi.
“Trong trận Long Môn tranh tài cuối năm nay, có lẽ Vô Ngân huynh sẽ giành được một ghế trong Bát công tử”.
Trần Huyền Quân nhìn đối phương, trong lời nói chứa đầy ẩn ý.
“Gần như không có khả năng, thực lực của bọn họ đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Nói ngắn gọn một câu, nếu không có đủ thực lực để đánh chết Tử Phủ sơ kỳ thì đừng nghĩ đến chuyện tranh đoạt ghế công tử. Tuy nhiên, ba năm sau thì khó nói được, chưa hẳn ta không có cơ hội”.
Thủy Vô Ngân mỉm cười, bước vào đài sen Đa Bảo, sau đó biến mất trước mắt hai người.
Hân Nghiên từ từ tra trường kiếm trong tay vào vỏ, thở dài nói: “Đáng tiếc không thể làm hắn bị thương”.
“Muội muốn giảm áp lực cho tiểu sư đệ đúng không?”, nghe vậy, Trần Huyền Quân mỉm cười, khẽ hỏi.
Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã biết mình không phải đối thủ của Thủy Vô Ngân, nếu so với bảng Thiên của Lăng Tiêu Kiếm Các thì thực lực đối phương cũng nằm trong ba vị trí đầu.
Nhưng bọn họ vẫn không dừng tay là vì mục đích này.
Càng lên cao, cơ hội chạm mặt càng lớn, tất nhiên, Thủy Vô Ngân sẽ là một trong những đối thủ của tiểu sư đệ.