Hai mắt khẽ híp, Lâm Nhất vươn mạnh tay ra.
Kiếm kình Tử Diên ngưng tụ trong lòng bàn tay, chớp mắt đã tạo nên một vòng xoáy màu bạc.
Bốp!
Lòng bàn tay Lâm Nhất đập xuống, vỗ mạnh lên vết thương, kiếm kình Tử Diên băng lạnh kia thuận theo vết thương không ngừng thâm nhập sâu vào trong huyết tuỷ của nó. Vòng xoáy tiến vào bên trong bắt đầu xoay chuyển, bùng ra lực hút kinh người, dưới tác dụng của lực hút này, một sợi Tinh huyết bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực bị rút ra.
“Một đạo!”
Lâm Nhất thu tay lại, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một Tinh huyết bản mệnh màu đen mang theo khí tức hung tàn lẫn bên trong, mênh mông vô biên.
Hồng hộc!
Cái đuôi rồng của Tử Điện Ma Long Điểu mang theo ánh điện lại một lần nữa quét đến nhanh như chớp. Có một lần kinh nghiệm, vẻ mặt Lâm Nhất khá thoải mái, ung dung tránh đi.
Hộc hộc!
Cái đuôi kia phẩy vài cái lên chỗ vết thương, giống như đang gãi ngứa, sau đó lại rút về.
Lâm Nhất chẳng lấy làm lạ, biết đây là phản ứng theo bản năng của nó, giống như con người khi đang say ngủ cũng sẽ đưa tay đập muỗi vậy.
Đợi đến sau khi cái đuôi kia thả xuống, hắn bỏ Tinh huyết kia vào trong bình ngọc, lòng bàn tay lại nhanh chóng dán lên.
“Hai đạo!”
“Ba đạo!”
…
“Tám đạo!”
Lâm Nhất khá là bạo dạn, đã không làm thì thôi, một khi quyết định làm thì phải làm cho trọn vẹn. Thế là liền một mạch rút đến tám đạo Tinh huyết bản mệnh của con Tử Điện Ma Long Điểu hơn nữa vẫn còn chưa có ý định dừng tay.
“Chín đạo, thành công rồi!”
Sau khi rút được chín đạo Tinh huyết bản mệnh, Lâm Nhất mới đậy bình ngọc lại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc hắn vừa mới đáp xuống thì cái đuôi như tia chớp kia lại quét đến với tốc độ còn nhanh hơn trước gấp mười lần.
Bốp!
Lâm Nhất không kịp phòng bị, bị đập trúng người lập tức văng mạnh ra xa, một ngụm máu tươi ộc ra. Đợi khi hắn đáp xuống đất thì đã cách xa đến hơn nghìn mét, ngũ tạng nhộn nhạo, khắp người từ trên xuống dưới đau đớn.
“Đau quá”.
Lâm Nhất hự một tiếng ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy mê hồn hương kia thì nhíu mày lại. Vốn dĩ ba nén mê hồn hương đang cháy lại bị cái phẩy đuôi kia làm tắt ngóm.
“Đi!”
Không dám nán lại lâu nữa, Lâm Nhất xoay người bỏ chạy.
Hắn giống như một u hồn trong bóng đêm xuyên qua từng tầng mây nhanh như chớp, hắn thúc đẩy thân pháp đến mức giới hạn, điên cuồng lao xuyên qua rừng rậm.
Một hồi sau, phía trước mắt Lâm Nhất bỗng bừng sáng, là Huyết Long mã đứng đợi đã lâu đang nhào đến.
“Đến đúng lúc lắm”.
Kiếm kình Tử Diên ngưng tụ trong lòng bàn tay, chớp mắt đã tạo nên một vòng xoáy màu bạc.
Bốp!
Lòng bàn tay Lâm Nhất đập xuống, vỗ mạnh lên vết thương, kiếm kình Tử Diên băng lạnh kia thuận theo vết thương không ngừng thâm nhập sâu vào trong huyết tuỷ của nó. Vòng xoáy tiến vào bên trong bắt đầu xoay chuyển, bùng ra lực hút kinh người, dưới tác dụng của lực hút này, một sợi Tinh huyết bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực bị rút ra.
“Một đạo!”
Lâm Nhất thu tay lại, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một Tinh huyết bản mệnh màu đen mang theo khí tức hung tàn lẫn bên trong, mênh mông vô biên.
Hồng hộc!
Cái đuôi rồng của Tử Điện Ma Long Điểu mang theo ánh điện lại một lần nữa quét đến nhanh như chớp. Có một lần kinh nghiệm, vẻ mặt Lâm Nhất khá thoải mái, ung dung tránh đi.
Hộc hộc!
Cái đuôi kia phẩy vài cái lên chỗ vết thương, giống như đang gãi ngứa, sau đó lại rút về.
Lâm Nhất chẳng lấy làm lạ, biết đây là phản ứng theo bản năng của nó, giống như con người khi đang say ngủ cũng sẽ đưa tay đập muỗi vậy.
Đợi đến sau khi cái đuôi kia thả xuống, hắn bỏ Tinh huyết kia vào trong bình ngọc, lòng bàn tay lại nhanh chóng dán lên.
“Hai đạo!”
“Ba đạo!”
…
“Tám đạo!”
Lâm Nhất khá là bạo dạn, đã không làm thì thôi, một khi quyết định làm thì phải làm cho trọn vẹn. Thế là liền một mạch rút đến tám đạo Tinh huyết bản mệnh của con Tử Điện Ma Long Điểu hơn nữa vẫn còn chưa có ý định dừng tay.
“Chín đạo, thành công rồi!”
Sau khi rút được chín đạo Tinh huyết bản mệnh, Lâm Nhất mới đậy bình ngọc lại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc hắn vừa mới đáp xuống thì cái đuôi như tia chớp kia lại quét đến với tốc độ còn nhanh hơn trước gấp mười lần.
Bốp!
Lâm Nhất không kịp phòng bị, bị đập trúng người lập tức văng mạnh ra xa, một ngụm máu tươi ộc ra. Đợi khi hắn đáp xuống đất thì đã cách xa đến hơn nghìn mét, ngũ tạng nhộn nhạo, khắp người từ trên xuống dưới đau đớn.
“Đau quá”.
Lâm Nhất hự một tiếng ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy mê hồn hương kia thì nhíu mày lại. Vốn dĩ ba nén mê hồn hương đang cháy lại bị cái phẩy đuôi kia làm tắt ngóm.
“Đi!”
Không dám nán lại lâu nữa, Lâm Nhất xoay người bỏ chạy.
Hắn giống như một u hồn trong bóng đêm xuyên qua từng tầng mây nhanh như chớp, hắn thúc đẩy thân pháp đến mức giới hạn, điên cuồng lao xuyên qua rừng rậm.
Một hồi sau, phía trước mắt Lâm Nhất bỗng bừng sáng, là Huyết Long mã đứng đợi đã lâu đang nhào đến.
“Đến đúng lúc lắm”.