Vết thương kia cực lớn và dữ tợn, thậm chí từ bên ngoài có thể nhìn thấy trái tim đang đập, long cốt sáng chói mắt trong tay Giang Linh cứ thế dung nhập vào trong một cách vô cùng bạo lực thông qua lỗ hổng trên ngực Lâm Nhất.
Răng rắc!
Sau khi tiến vào cơ thể, long cốt cứng rắn hệt như thần vật viễn cổ bắt đầu dung hợp, như máu tươi tràn vào, từ từ xâm nhập vào xương sườn trức ngực Lâm Nhất, còn chưa dung hợp được một tấc thì xương sườn vốn nguyên vẹn đã bị nghiền thành bụi phấn.
Cảm giác đau đớn do xương vỡ hoàn toàn khác với trước kia, cực kỳ khác, đó là loại đau đớn được phóng đại gấp mười, gấp trăm, thậm chí là gấp ngàn lần.
Nỗi đau này chạm đến linh hồn, khiến Lâm Nhất luôn ở trong trạng thái thanh tỉnh và cảm nhận được sự tra tấn trước nay chưa từng có, so với đau đớn xương cốt vỡ vụn mà hắn đã trải qua ở nơi tận cùng của Đại Dương Đen còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Long văn Tử Điện khắc trên bề mặt da hắn cũng liên tục nhúc nhích… dường như chúng bị một luồng sức mạnh to lớn nào đó dẫn dắt nên đã dũng mãnh lao đến long cốt trước ngực.
Điện quang lập lòe, long văn Tử Điện không ngừng rót vào đó.
Cùng lúc đó, năng lượng cuồng bạo từ trong long cốt cũng lan ra khắp tứ chi bách hài và lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất.
Luồng lực lượng cực kỳ bạo lực kia đang sôi trào, mặc dù bị Thương Long Chi Chủ khống chế, nhưng nó vẫn như mũi dùi không chút kiêng nể gì chọc vào.
Đau đớn từ ngực lan khắp toàn thân, Lâm Nhất đau đến mức suýt ngất đi, nhưng ngay một giây sau đó, hắn sẽ lại bị đau đớn làm bừng tỉnh.
Ầm ầm!
Dường như sau khi tiến vào, tốc độ dung hợp của long cốt đột nhiên nhanh hơn, lôi quang khủng bố bắn ra từ trong mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất.
Thương Long Chi Chủ buông tay ra, rồi lui về sau một bước.
Ở đằng kia, sau khi lượng lượng cuồng bạo và mãnh liệt dần lắng xuống, thân thể Lâm Nhất vô thức lơ lửng giữa không trung, từng lỗ chân lông bắn ra lôi quang kinh người, tóc dài điên cuồng bay loạn trong gió, cả khuôn mặt hắn đã đau đến mức vặn vẹo.
Xoẹt! Xoẹt!
Vết thương trước ngực Lâm Nhất từ từ khép lại, cùng với trái tim gõ nhịp, huyết khí hùng hậu bùng nổ khắp cơ thể hắn. Lôi long như ẩn như hiện vờn quanh thân, phong lôi gào thét không ngừng, uy lực Thương Long trên người hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trong trạng thái cuồn bạo bực này, Lâm Nhất có thể cảm nhận được vô số tin tức từ trong bảo cốt Thương Long đang điên cuồng tràn vào đầu hắn.
Đến cuối cùng, trong đầu hắn diễn hóa một biển lôi mênh mông vô tận, có chữ cổ hiển hiện trong đó.
Thương Long Thánh Thiên Quyết!
Năm chữ cổ dường như được lôi quang bất diệt từ cổ chí kiêm đúc thành, ẩn chưa uy áp to lớn mà hào hùng.
Rống!
Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung phát ra tiếng gầm giận dữ như rồng ngâm, làm chấn động bốn phương.
Trước ánh nhìn chăm chú của Thương Long Chi Chủ, Lâm Nhất bị lôi quang sáng chói bao phủ, toàn thân phát ra hơi thở cực kỳ thô bạo. Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, thỉnh thoảng bề mặt da vỡ ra rồi nhanh chóng khép lại. Bóng dáng giữa ánh sáng lóng lánh kia đang liều mạng kêu gào, có vẻ như đang phải chịu đựng một cơn đau vô cùng dữ dội.
Sâu trong mắt Giang Linh lóe lên tia lo lắng.
Dù sao thì đây cũng là bảo cốt từ một con Thương Long lưu lại, với thân thể của Lâm Nhất, muốn dung hợp nó hoàn toàn quả thật có hơi miễn cưỡng. Nếu không cẩn thận, có thể lực lượng cuồng bạo kia sẽ khiến hắn trực tiếp nổ chết.
Nếu không phải Lâm Nhất đã từng tu luyện chiến thể Thương Long, trên người lại mang long văn Tử Điện thì ít nhất phải đạt đến cảnh giới Tinh Quân mới có thể miễn cưỡng dung hợp.
Nhưng dù là vậy thì vẫn vô cùng hung hiểm.
Thương Long Chi Chủ làm vậy cũng bởi tình thế bất đắc dĩ, ông ta đã đợi quá lâu rồi, đã có rất nhiều người chết trong Biển Lôi, lại không biết có bao nhiêu người có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm, phải nói là ông ta chưa từng thấy một ai cả.
Vất vả lắm mới có một người, lại còn có cá tính nữa chứ, nên dù là mạo hiểm thì coi như cũng đáng.
Khoảng nửa ngày sau, thân thể Lâm Nhất trong lôi quang cuồng bạo bắt đầu sản sinh ra chín sợi long văn. Nó khác với những long văn trước đó, chín sợi long văn mới sinh này ánh lên sắc tím vàng, duệ khí từ chúng hệt như thần binh lợi khí có thể đâm thủng hư không, đáng sợ không khác gì chiến mâu viễn cổ.
Răng rắc!
Sau khi tiến vào cơ thể, long cốt cứng rắn hệt như thần vật viễn cổ bắt đầu dung hợp, như máu tươi tràn vào, từ từ xâm nhập vào xương sườn trức ngực Lâm Nhất, còn chưa dung hợp được một tấc thì xương sườn vốn nguyên vẹn đã bị nghiền thành bụi phấn.
Cảm giác đau đớn do xương vỡ hoàn toàn khác với trước kia, cực kỳ khác, đó là loại đau đớn được phóng đại gấp mười, gấp trăm, thậm chí là gấp ngàn lần.
Nỗi đau này chạm đến linh hồn, khiến Lâm Nhất luôn ở trong trạng thái thanh tỉnh và cảm nhận được sự tra tấn trước nay chưa từng có, so với đau đớn xương cốt vỡ vụn mà hắn đã trải qua ở nơi tận cùng của Đại Dương Đen còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Long văn Tử Điện khắc trên bề mặt da hắn cũng liên tục nhúc nhích… dường như chúng bị một luồng sức mạnh to lớn nào đó dẫn dắt nên đã dũng mãnh lao đến long cốt trước ngực.
Điện quang lập lòe, long văn Tử Điện không ngừng rót vào đó.
Cùng lúc đó, năng lượng cuồng bạo từ trong long cốt cũng lan ra khắp tứ chi bách hài và lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất.
Luồng lực lượng cực kỳ bạo lực kia đang sôi trào, mặc dù bị Thương Long Chi Chủ khống chế, nhưng nó vẫn như mũi dùi không chút kiêng nể gì chọc vào.
Đau đớn từ ngực lan khắp toàn thân, Lâm Nhất đau đến mức suýt ngất đi, nhưng ngay một giây sau đó, hắn sẽ lại bị đau đớn làm bừng tỉnh.
Ầm ầm!
Dường như sau khi tiến vào, tốc độ dung hợp của long cốt đột nhiên nhanh hơn, lôi quang khủng bố bắn ra từ trong mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất.
Thương Long Chi Chủ buông tay ra, rồi lui về sau một bước.
Ở đằng kia, sau khi lượng lượng cuồng bạo và mãnh liệt dần lắng xuống, thân thể Lâm Nhất vô thức lơ lửng giữa không trung, từng lỗ chân lông bắn ra lôi quang kinh người, tóc dài điên cuồng bay loạn trong gió, cả khuôn mặt hắn đã đau đến mức vặn vẹo.
Xoẹt! Xoẹt!
Vết thương trước ngực Lâm Nhất từ từ khép lại, cùng với trái tim gõ nhịp, huyết khí hùng hậu bùng nổ khắp cơ thể hắn. Lôi long như ẩn như hiện vờn quanh thân, phong lôi gào thét không ngừng, uy lực Thương Long trên người hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trong trạng thái cuồn bạo bực này, Lâm Nhất có thể cảm nhận được vô số tin tức từ trong bảo cốt Thương Long đang điên cuồng tràn vào đầu hắn.
Đến cuối cùng, trong đầu hắn diễn hóa một biển lôi mênh mông vô tận, có chữ cổ hiển hiện trong đó.
Thương Long Thánh Thiên Quyết!
Năm chữ cổ dường như được lôi quang bất diệt từ cổ chí kiêm đúc thành, ẩn chưa uy áp to lớn mà hào hùng.
Rống!
Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung phát ra tiếng gầm giận dữ như rồng ngâm, làm chấn động bốn phương.
Trước ánh nhìn chăm chú của Thương Long Chi Chủ, Lâm Nhất bị lôi quang sáng chói bao phủ, toàn thân phát ra hơi thở cực kỳ thô bạo. Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, thỉnh thoảng bề mặt da vỡ ra rồi nhanh chóng khép lại. Bóng dáng giữa ánh sáng lóng lánh kia đang liều mạng kêu gào, có vẻ như đang phải chịu đựng một cơn đau vô cùng dữ dội.
Sâu trong mắt Giang Linh lóe lên tia lo lắng.
Dù sao thì đây cũng là bảo cốt từ một con Thương Long lưu lại, với thân thể của Lâm Nhất, muốn dung hợp nó hoàn toàn quả thật có hơi miễn cưỡng. Nếu không cẩn thận, có thể lực lượng cuồng bạo kia sẽ khiến hắn trực tiếp nổ chết.
Nếu không phải Lâm Nhất đã từng tu luyện chiến thể Thương Long, trên người lại mang long văn Tử Điện thì ít nhất phải đạt đến cảnh giới Tinh Quân mới có thể miễn cưỡng dung hợp.
Nhưng dù là vậy thì vẫn vô cùng hung hiểm.
Thương Long Chi Chủ làm vậy cũng bởi tình thế bất đắc dĩ, ông ta đã đợi quá lâu rồi, đã có rất nhiều người chết trong Biển Lôi, lại không biết có bao nhiêu người có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm, phải nói là ông ta chưa từng thấy một ai cả.
Vất vả lắm mới có một người, lại còn có cá tính nữa chứ, nên dù là mạo hiểm thì coi như cũng đáng.
Khoảng nửa ngày sau, thân thể Lâm Nhất trong lôi quang cuồng bạo bắt đầu sản sinh ra chín sợi long văn. Nó khác với những long văn trước đó, chín sợi long văn mới sinh này ánh lên sắc tím vàng, duệ khí từ chúng hệt như thần binh lợi khí có thể đâm thủng hư không, đáng sợ không khác gì chiến mâu viễn cổ.