“Hoá ra vừa rồi không phải kéo tay mình... Không ổn, họ đang đi về phía mình”.
Khi Lâm Nhất đang bối rối, họ lại đi xuyên qua người hắn.
Lâm Nhất chợt sửng sốt, nhận ra mình đang ở trong tranh. Người trong tranh chỉ là một đoạn ký ức cách đây rất lâu, không phải là người thật.
Đến khi hắn xoay người lại, người áo xanh đã cầm kiếm múa, còn nữ tử thì im lặng đứng xem, nàng ấy cười nhẹ, thì thầm: “Hoa mọc từ chốn nào?”
Vừa nghe thấy giọng nàng ấy, Lâm Nhất lập tức kích động như gặp được thần tiên. Giọng nói này tựa dòng suối chảy, nước va vào núi đá tạo ra âm thanh động lòng người.
Người áo xanh nghe vậy bèn cười một tiếng, kiếm chém ra, trăm hoa nhảy múa trên mặt đất bay lên không trung, chỉ có một đoá tường vi rơi vào mũi kiếm.
Ngay khi đoá hoa tường vi đáp xuống mũi kiếm, ánh sáng tường vi nở rộ khiến cho trăm hoa trên thế gian đều bị lu mờ. Sự sắc bén nơi mũi kiếm cùng với ánh sáng tường vi này đạt tới một mức độ khiến người ta kinh hãi, như thể núi sông cũng có thể bị kiếm của hắn ta đâm xuyên.
“Ta đến từ nơi nào?”, nụ cười trên mặt nữ tử trở nên rạng rỡ hơn, nàng ấy lại nhẹ giọng lẩm bẩm.
Người áo xanh vung kiếm, thân hình biến ảo, chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng người áo xanh trong vùng không gian này nữa, chỉ có đoá hoa kia, chỉ có đoá tường vi trên mũi kiếm kia vỡ thành vô số mảnh hoa.
Cánh hoa biến thành một cơn bão.
Ong ong ong!
Cánh hoa tạo thành bão táp, trong lúc xoay tròn phát ra tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thiên hạ.
“Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!”
Khi cơn bão tan đi, kiếm quang lại xuất hiện, lúc này Lâm Nhất mới biết người áo xanh vẫn luôn ở đây, chỉ là giấu mình trong làn kiếm thế mênh mông kia. Tia kiếm quang tái hiện này phát ra tiếng kiếm ngân vang dội, còn kiếm thế mênh mông kia lại như con sông trong tay người áo xanh, còn lượn quanh núi rộng, kéo dài vô tận.
Một cơn gió mát thổi qua nhưng không còn thấy núi sông nữa, chỉ có vài chiếc lá rụng bay theo gió. Trong thế giới rộng lớn này, chiếc lá này trông thật nhỏ bé biết bao, nhưng nó lại không ngừng đong đưa trong gió. Trước mắt Lâm Nhất bừng sáng, nhát kiếm này có lớn đến nhỏ, có tĩnh đến động, ý cảnh thay đổi khiến người ta phải cảm thán.
“Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu!”, đôi môi đỏ của nữ tử mở ra, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa chim mỏi tung cánh.
Kiếm thế xoay chuyển, kiếm quang mù mịt như cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa; trong cơn mưa phùn, kiếm quang càng thêm linh động và dày đặc, đánh vào giọt mưa phát ra tiếng ngọc vỡ cực kì vui tai.
“Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng!”, lúc này giọng nói của nữ tử trở nên kiên định, nhưng trong sự kiên định lại hàm chứa tình cảm dịu dàng, thế nhưng nhân gian lại chẳng đoái hoài.
Kiếm thế như mưa phùn của người áo xanh lập tức vang vọng, dao động mãnh liệt, tràn ngập bá khí.
“Ta đến từ trên trời!”
Trong làn kiếm thế dao động mãnh liệt và tràn ngập bá khí, bóng dáng mờ ảo của người áo xanh trước đó đột nhiên trở nên rõ ràng. Trong tiếng hét điên cuồng, hắn ta từ trên trời rơi xuống chém một nhát kiếm, chém cả nghìn quân vạn mã và núi sông bao la.
Khi Lâm Nhất đang bối rối, họ lại đi xuyên qua người hắn.
Lâm Nhất chợt sửng sốt, nhận ra mình đang ở trong tranh. Người trong tranh chỉ là một đoạn ký ức cách đây rất lâu, không phải là người thật.
Đến khi hắn xoay người lại, người áo xanh đã cầm kiếm múa, còn nữ tử thì im lặng đứng xem, nàng ấy cười nhẹ, thì thầm: “Hoa mọc từ chốn nào?”
Vừa nghe thấy giọng nàng ấy, Lâm Nhất lập tức kích động như gặp được thần tiên. Giọng nói này tựa dòng suối chảy, nước va vào núi đá tạo ra âm thanh động lòng người.
Người áo xanh nghe vậy bèn cười một tiếng, kiếm chém ra, trăm hoa nhảy múa trên mặt đất bay lên không trung, chỉ có một đoá tường vi rơi vào mũi kiếm.
Ngay khi đoá hoa tường vi đáp xuống mũi kiếm, ánh sáng tường vi nở rộ khiến cho trăm hoa trên thế gian đều bị lu mờ. Sự sắc bén nơi mũi kiếm cùng với ánh sáng tường vi này đạt tới một mức độ khiến người ta kinh hãi, như thể núi sông cũng có thể bị kiếm của hắn ta đâm xuyên.
“Ta đến từ nơi nào?”, nụ cười trên mặt nữ tử trở nên rạng rỡ hơn, nàng ấy lại nhẹ giọng lẩm bẩm.
Người áo xanh vung kiếm, thân hình biến ảo, chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng người áo xanh trong vùng không gian này nữa, chỉ có đoá hoa kia, chỉ có đoá tường vi trên mũi kiếm kia vỡ thành vô số mảnh hoa.
Cánh hoa biến thành một cơn bão.
Ong ong ong!
Cánh hoa tạo thành bão táp, trong lúc xoay tròn phát ra tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thiên hạ.
“Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!”
Khi cơn bão tan đi, kiếm quang lại xuất hiện, lúc này Lâm Nhất mới biết người áo xanh vẫn luôn ở đây, chỉ là giấu mình trong làn kiếm thế mênh mông kia. Tia kiếm quang tái hiện này phát ra tiếng kiếm ngân vang dội, còn kiếm thế mênh mông kia lại như con sông trong tay người áo xanh, còn lượn quanh núi rộng, kéo dài vô tận.
Một cơn gió mát thổi qua nhưng không còn thấy núi sông nữa, chỉ có vài chiếc lá rụng bay theo gió. Trong thế giới rộng lớn này, chiếc lá này trông thật nhỏ bé biết bao, nhưng nó lại không ngừng đong đưa trong gió. Trước mắt Lâm Nhất bừng sáng, nhát kiếm này có lớn đến nhỏ, có tĩnh đến động, ý cảnh thay đổi khiến người ta phải cảm thán.
“Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu!”, đôi môi đỏ của nữ tử mở ra, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa chim mỏi tung cánh.
Kiếm thế xoay chuyển, kiếm quang mù mịt như cánh hoa héo tàn nhẹ nhàng bay múa; trong cơn mưa phùn, kiếm quang càng thêm linh động và dày đặc, đánh vào giọt mưa phát ra tiếng ngọc vỡ cực kì vui tai.
“Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng!”, lúc này giọng nói của nữ tử trở nên kiên định, nhưng trong sự kiên định lại hàm chứa tình cảm dịu dàng, thế nhưng nhân gian lại chẳng đoái hoài.
Kiếm thế như mưa phùn của người áo xanh lập tức vang vọng, dao động mãnh liệt, tràn ngập bá khí.
“Ta đến từ trên trời!”
Trong làn kiếm thế dao động mãnh liệt và tràn ngập bá khí, bóng dáng mờ ảo của người áo xanh trước đó đột nhiên trở nên rõ ràng. Trong tiếng hét điên cuồng, hắn ta từ trên trời rơi xuống chém một nhát kiếm, chém cả nghìn quân vạn mã và núi sông bao la.