*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất chưa đi, đương nhiên là có lý do chưa đi của hắn.
Hắn chưa nói với sư tỷ Hân Nghiên, nhưng trong lòng hắn đã lập lời thề từ lâu, cuộc chiến đồng minh lần này, nhất định phải lấy được hạng nhất về cho Lạc Già Sơn.
Người kính trọng ta một thước, ta kính lại người một trượng. Huống hồ Hân Nghiên tỷ đối với hắn mà nói, ơn nghĩa kia đâu chỉ có một thước, mà nó nhiều đến không thể đo lường được!
Vì công vì tư, hắn đều phải lấy được hạng nhất của cuộc chiến đồng minh.
“Hình như đã bị coi là một quả hồng mềm thì phải…”.
Khoé miệng Lâm Nhất khé cong lên, bỗng nhiên, bốn người còn lại trên Kiếm Chủng đều dồn hết ánh mắt về trên người hắn.
Giết!
Không hề báo trước, Thường Hạo, Sở Hạo Vũ, Giang Phong và Diệp Tu, bốn người gần như đồng thời chuyển động, sát chiêu ngập trời ùn ùn kéo đến, đánh mạnh về phía Lâm Nhất, sát phạt quyết đoán, nhanh chóng mãnh liệt như sét đánh.
Như thể bọn họ đã thương lượng từ trước, phối hợp cực kỳ ăn ý.
“Hỗn Nguyên Vô Cực!”
“Viêm Long Bộc!”
“Kim Quang Diệu Thế!”
“Kinh Vân Phá Hiểu!”
Trong tiếng quát điên cuồng của Sở Hạo Vũ, Thường Hạo, Giang phong, Diệp Tu, bốn chiếc bóng bật người tung lên không trung, sát chiêu khủng khiếp tạo thành một làn sóng rung chuyển trời đất, ngọn lửa hừng hực trên Kiếm Chủng cũng bùng lên mạnh mẽ giống như biển lửa đang dậy sóng.
Trong tiếng Thanh uy kinh hồn này, Lâm Nhất đứng thẳng tắp giống như một con thuyền cô độc đối diện với sự vùi dập của sóng biển.
Không kịp có bất kỳ phản ứng nào, bóng người hắn bị chìm nghỉm vào bên trong.
“Lâm sư đệ!”
Ở bên rìa Kiếm Chủng, tiếng kinh hô vang lên, Lâm Yên bịt chặt miệng mình, không dám tiếp tục nhìn nữa. Bốn đại cao thủ, không hề báo trước mà ra tay với Lâm Nhất, nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Nhưng cũng lại nằm trong suy đoán của một số người, Bạch Đình đứng ở bên dưới Lôi Vân, bên trên Kiếm Điêu vuốt râu cười nói: “Kịch hay, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”
Đáng ghét!
Nhìn bộ dạng đắc ý của Bạch Đình, Lạc Phong đứng bên cạnh sắc mặt âm trầm, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng không yên.
Quả nhiên không khác nhiều so với những gì ông ta dự đoán trước đó, đám người này cho rằng Lâm Nhất yếu nhất cho nên mới ăn ý như vậy, dự định loại hắn trước tiên.
Với sự quyết đoán của Sở Hạo Vũ, nếu như có cơ hội hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ dịp để có thể giết chết Lâm Nhất.
“Hay!”
Trên bục Quan Vân, Vương Diễm từ xa nhìn
Lâm Nhất chưa đi, đương nhiên là có lý do chưa đi của hắn.
Hắn chưa nói với sư tỷ Hân Nghiên, nhưng trong lòng hắn đã lập lời thề từ lâu, cuộc chiến đồng minh lần này, nhất định phải lấy được hạng nhất về cho Lạc Già Sơn.
Người kính trọng ta một thước, ta kính lại người một trượng. Huống hồ Hân Nghiên tỷ đối với hắn mà nói, ơn nghĩa kia đâu chỉ có một thước, mà nó nhiều đến không thể đo lường được!
Vì công vì tư, hắn đều phải lấy được hạng nhất của cuộc chiến đồng minh.
“Hình như đã bị coi là một quả hồng mềm thì phải…”.
Khoé miệng Lâm Nhất khé cong lên, bỗng nhiên, bốn người còn lại trên Kiếm Chủng đều dồn hết ánh mắt về trên người hắn.
Giết!
Không hề báo trước, Thường Hạo, Sở Hạo Vũ, Giang Phong và Diệp Tu, bốn người gần như đồng thời chuyển động, sát chiêu ngập trời ùn ùn kéo đến, đánh mạnh về phía Lâm Nhất, sát phạt quyết đoán, nhanh chóng mãnh liệt như sét đánh.
Như thể bọn họ đã thương lượng từ trước, phối hợp cực kỳ ăn ý.
“Hỗn Nguyên Vô Cực!”
“Viêm Long Bộc!”
“Kim Quang Diệu Thế!”
“Kinh Vân Phá Hiểu!”
Trong tiếng quát điên cuồng của Sở Hạo Vũ, Thường Hạo, Giang phong, Diệp Tu, bốn chiếc bóng bật người tung lên không trung, sát chiêu khủng khiếp tạo thành một làn sóng rung chuyển trời đất, ngọn lửa hừng hực trên Kiếm Chủng cũng bùng lên mạnh mẽ giống như biển lửa đang dậy sóng.
Trong tiếng Thanh uy kinh hồn này, Lâm Nhất đứng thẳng tắp giống như một con thuyền cô độc đối diện với sự vùi dập của sóng biển.
Không kịp có bất kỳ phản ứng nào, bóng người hắn bị chìm nghỉm vào bên trong.
“Lâm sư đệ!”
Ở bên rìa Kiếm Chủng, tiếng kinh hô vang lên, Lâm Yên bịt chặt miệng mình, không dám tiếp tục nhìn nữa. Bốn đại cao thủ, không hề báo trước mà ra tay với Lâm Nhất, nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Nhưng cũng lại nằm trong suy đoán của một số người, Bạch Đình đứng ở bên dưới Lôi Vân, bên trên Kiếm Điêu vuốt râu cười nói: “Kịch hay, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”
Đáng ghét!
Nhìn bộ dạng đắc ý của Bạch Đình, Lạc Phong đứng bên cạnh sắc mặt âm trầm, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng không yên.
Quả nhiên không khác nhiều so với những gì ông ta dự đoán trước đó, đám người này cho rằng Lâm Nhất yếu nhất cho nên mới ăn ý như vậy, dự định loại hắn trước tiên.
Với sự quyết đoán của Sở Hạo Vũ, nếu như có cơ hội hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ dịp để có thể giết chết Lâm Nhất.
“Hay!”
Trên bục Quan Vân, Vương Diễm từ xa nhìn