Có người bị chết cóng, có người bị yêu thú ăn thịt, có người chết trong tay tán tu… Hoang mạc Mạc Bắc chưa bao giờ là một nơi yên bình, môi trường khắc nghiệt, yêu thú hung dữ, mà lòng người còn đáng sợ hơn cả.
Khi nào vào được quận Tần Thiên thì mới được coi là thái bình.
Nơi đó tập trung nhiều tông môn, thế gia vọng tộc mọc lên san sát, còn có quân đội hoàng gia tuần tra, sẽ không xảy ra chuyện kiểu như này.
Chết ở sa mạc Mạc Bắc thì thật đáng tiếc.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, dắt Huyết Long Mã tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa đi thì phát hiện ngón tay của người kia hình như động đậy.
Lâm Nhất khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ, hắn giơ tay lên, một tia kiếm mang xẹt qua.
Phụt!
Kiếm mang sắc bén tạo ra âm thanh xé gió chói tai, bắn thẳng về phía xác chết.
Kiếm mang gần như lướt qua cơ thể đối phương, lệch một chút nữa là đâm vào người.
Nhưng cơ thể bị tuyết dày vùi lấp vẫn bất động.
Lâm Nhất không chút do dự tiến lên vài bước, phủi đống tuyết trên người đối phương, để lộ khuôn mặt non nớt tái nhợt, hơi thở đều đều, không giống người chết.
Trông chỉ khoảng 14, 15 tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn.
Là lạnh quá hay mệt quá mà ngất đi?
Không biết nguyên nhân là gì, Lâm Nhất ném đối phương lên lưng Huyết Long Mã rồi đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, một ngôi miếu đổ nát hiện ra trước mắt Lâm Nhất.
Bức tường của ngôi miếu dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào trong cơn bão tuyết dữ dội.
Núi hoang tuyết địa, một ngôi miếu đột ngột xuất hiện.
Nếu là bình thường, Lâm Nhất sẽ không bao giờ đi vào, hắn có Lôi Viêm Chiến Thể, cho dù ở Mạc Bắc hơn nửa tháng cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, hắn do dự vài giây rồi dắt ngựa đi vào.
Không gian trong ngôi miếu đổ nát không nhỏ, đâu đâu cũng là cỏ tranh ướt lạnh.
Phật môn kim cương trên chính điện, sơn son thếp vàng đã bong tróc, trên đỉnh đầu còn có mạng nhện.
Vù vù!
Gió lạnh thổi vào cổng miếu, gió tuyết thổi vào khiến cơ thể vừa mới ấm lên một chút đã phát run.
“Đóng cửa”.
Giọng nói vang lên không hề báo trước khiến Lâm Nhất giật mình trong chốc lát, nhưng hắn vẫn làm theo.
Sau khi thắp nhang trước đại điện, Lâm Nhất mới nhìn đến trong góc ngôi miếu đổ nát.
Ở đó có một vị hoà thượng đầu trọc, gương mặt thanh tú, tay cầm chuỗi tràng hạt, gõ mõ.
Có lẽ vừa nãy gió tuyết quá lớn nên hắn không nghe thấy tiếng gõ mõ.
Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã vào rồi kéo thiếu niên trên lưng ngựa xuống.
Hắn lấy vật dụng ở đây đốt thành một đống lửa, ngôi miếu bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Vị hoà thượng như không nhìn thấy những điều hắn làm, thờ ơ khép hờ đôi mắt, tiếp tục gõ mõ.
Khuôn mặt thiếu niên trên đất đã dần hồng hào trở lại, không lâu sau cậu ta mở mắt, ngáp một hơi rồi lại vươn vai như vừa mới ngủ dậy.
Cậu ta nhìn quanh một hồi rồi lại nhìn Lâm Nhất.
Thiếu niên mỉm cười: “Thật hiếm thấy, không ngờ lại được huynh nhặt về. Ta tên là Lý Vô Ưu, đại ca, huynh tên gì?”
Gọi “đại ca” cũng thuận miệng lắm, không biết cậu ta quen gọi như vậy hay thật sự vì Lâm Nhất đã cứu cậu ta.
Giơ tay không đánh người đang cười, mà Lâm Nhất cũng không ghét thiếu niên này.
“Lâm Nhất”.
Vì thế hắn nở nụ cười nhẹ, nói cho đối phương biết tên mình.
“Huynh có rượu không?”
Lý Vô Ưu nhìn Lâm Nhất, tiếp tục cười hỏi.
“Có”.
Không suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất lấy Hầu Nhi Tửu ra, đưa cho đối phương.
Ừng ực, ừng ực!
Lý Vô Ưu cầm bình rượu tu ừng ực mấy ngụm, nói với vẻ còn chưa thoả mãn: “Rượu ngon. Có bình rượu này, ta quyết định kết giao với huynh, sau này vào Lăng Tiêu Kiếm Các, huynh bảo vệ ta với nhé”.
Lâm Nhất nhướng mày, vẻ mặt hơi thay đổi: “Sao ngươi biết ta định vào Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lý Vô Ưu cười tít mắt: “Thời tiết dở hơi này mà chạy tới đế đô, chắc chắn là muốn gia nhập mấy tông môn lớn. Còn tại sao ta nói chắc chắn sư huynh sẽ vào Lăng Tiêu Kiếm Các à, he he, trên người sư huynh có Bán Bộ kiếm ý, huynh giấu được người ngoài, lẽ nào còn giấu được cả người luyện kiếm?”
Lâm Nhất thả lỏng một chút, tuổi của Lý Vô Ưu không lớn nhưng tâm tư lại rất cẩn thận.
“Ngươi cũng muốn gia nhập Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lý Vô Ưu lại uống rượu, gật đầu đáp: “Đó là đương nhiên, Lý Vô Ưu ta muốn làm kiếm khách số một Đại Tần”.
Dưới men rượu của Hầu Nhi Tửu, khuôn mặt non nớt của đối phương dần ửng đỏ.
Phối hợp với giọng điệu hơi cường điệu lại khiến người khác muốn cười.
Két!
Khi hai người đang nói chuyện thì cửa miếu lại mở ra, một nhóm võ giả Tiên Thiên bước vào. Tuổi không lớn, có lẽ là gặp nhau trên đường nên cùng tới.
Nhìn còn trẻ nhưng tu vi ai nấy đều cao thâm, khí tức nghiêm nghị.
“Gió tuyết lớn thế này mà gặp được nhau trong một ngôi miếu đúng là may mắn”.
“Còn đốt lửa nữa chứ”.
“Ha ha, tối nay có thể ngủ ngon rồi”.
Bảy tám thiếu niên chừng 15, 16 tuổi vừa vào cửa đã bàn luận sôi nổi.
“Đóng cửa!”
Vị hoà thượng đầu trọc lại đột nhiên lên tiếng.
Mấy thiếu niên cũng giống như Lâm Nhất lúc mới đến, đầu tiên hơi sửng sốt nhưng rồi vẫn làm theo.
Sau khi đóng cửa miếu lại, mấy thiếu niên lại qua chào hỏi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu, ngồi quây quần bên đống lửa.
Bọn họ đều ở độ tuổi tương đương, cũng tới đế đô vào dịp tứ đại tông môn tuyển đệ tử vào mùa đông hàng năm.
Vì thế mọi người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, không bao lâu bầu không khí đã trở nên sôi nổi.
Vị hoà thượng vẫn gõ mõ, thờ ơ nhắm hờ hai mắt, không ngẩng đầu lên.
Khi nào vào được quận Tần Thiên thì mới được coi là thái bình.
Nơi đó tập trung nhiều tông môn, thế gia vọng tộc mọc lên san sát, còn có quân đội hoàng gia tuần tra, sẽ không xảy ra chuyện kiểu như này.
Chết ở sa mạc Mạc Bắc thì thật đáng tiếc.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, dắt Huyết Long Mã tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa đi thì phát hiện ngón tay của người kia hình như động đậy.
Lâm Nhất khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ, hắn giơ tay lên, một tia kiếm mang xẹt qua.
Phụt!
Kiếm mang sắc bén tạo ra âm thanh xé gió chói tai, bắn thẳng về phía xác chết.
Kiếm mang gần như lướt qua cơ thể đối phương, lệch một chút nữa là đâm vào người.
Nhưng cơ thể bị tuyết dày vùi lấp vẫn bất động.
Lâm Nhất không chút do dự tiến lên vài bước, phủi đống tuyết trên người đối phương, để lộ khuôn mặt non nớt tái nhợt, hơi thở đều đều, không giống người chết.
Trông chỉ khoảng 14, 15 tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn.
Là lạnh quá hay mệt quá mà ngất đi?
Không biết nguyên nhân là gì, Lâm Nhất ném đối phương lên lưng Huyết Long Mã rồi đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, một ngôi miếu đổ nát hiện ra trước mắt Lâm Nhất.
Bức tường của ngôi miếu dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào trong cơn bão tuyết dữ dội.
Núi hoang tuyết địa, một ngôi miếu đột ngột xuất hiện.
Nếu là bình thường, Lâm Nhất sẽ không bao giờ đi vào, hắn có Lôi Viêm Chiến Thể, cho dù ở Mạc Bắc hơn nửa tháng cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, hắn do dự vài giây rồi dắt ngựa đi vào.
Không gian trong ngôi miếu đổ nát không nhỏ, đâu đâu cũng là cỏ tranh ướt lạnh.
Phật môn kim cương trên chính điện, sơn son thếp vàng đã bong tróc, trên đỉnh đầu còn có mạng nhện.
Vù vù!
Gió lạnh thổi vào cổng miếu, gió tuyết thổi vào khiến cơ thể vừa mới ấm lên một chút đã phát run.
“Đóng cửa”.
Giọng nói vang lên không hề báo trước khiến Lâm Nhất giật mình trong chốc lát, nhưng hắn vẫn làm theo.
Sau khi thắp nhang trước đại điện, Lâm Nhất mới nhìn đến trong góc ngôi miếu đổ nát.
Ở đó có một vị hoà thượng đầu trọc, gương mặt thanh tú, tay cầm chuỗi tràng hạt, gõ mõ.
Có lẽ vừa nãy gió tuyết quá lớn nên hắn không nghe thấy tiếng gõ mõ.
Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã vào rồi kéo thiếu niên trên lưng ngựa xuống.
Hắn lấy vật dụng ở đây đốt thành một đống lửa, ngôi miếu bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Vị hoà thượng như không nhìn thấy những điều hắn làm, thờ ơ khép hờ đôi mắt, tiếp tục gõ mõ.
Khuôn mặt thiếu niên trên đất đã dần hồng hào trở lại, không lâu sau cậu ta mở mắt, ngáp một hơi rồi lại vươn vai như vừa mới ngủ dậy.
Cậu ta nhìn quanh một hồi rồi lại nhìn Lâm Nhất.
Thiếu niên mỉm cười: “Thật hiếm thấy, không ngờ lại được huynh nhặt về. Ta tên là Lý Vô Ưu, đại ca, huynh tên gì?”
Gọi “đại ca” cũng thuận miệng lắm, không biết cậu ta quen gọi như vậy hay thật sự vì Lâm Nhất đã cứu cậu ta.
Giơ tay không đánh người đang cười, mà Lâm Nhất cũng không ghét thiếu niên này.
“Lâm Nhất”.
Vì thế hắn nở nụ cười nhẹ, nói cho đối phương biết tên mình.
“Huynh có rượu không?”
Lý Vô Ưu nhìn Lâm Nhất, tiếp tục cười hỏi.
“Có”.
Không suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất lấy Hầu Nhi Tửu ra, đưa cho đối phương.
Ừng ực, ừng ực!
Lý Vô Ưu cầm bình rượu tu ừng ực mấy ngụm, nói với vẻ còn chưa thoả mãn: “Rượu ngon. Có bình rượu này, ta quyết định kết giao với huynh, sau này vào Lăng Tiêu Kiếm Các, huynh bảo vệ ta với nhé”.
Lâm Nhất nhướng mày, vẻ mặt hơi thay đổi: “Sao ngươi biết ta định vào Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lý Vô Ưu cười tít mắt: “Thời tiết dở hơi này mà chạy tới đế đô, chắc chắn là muốn gia nhập mấy tông môn lớn. Còn tại sao ta nói chắc chắn sư huynh sẽ vào Lăng Tiêu Kiếm Các à, he he, trên người sư huynh có Bán Bộ kiếm ý, huynh giấu được người ngoài, lẽ nào còn giấu được cả người luyện kiếm?”
Lâm Nhất thả lỏng một chút, tuổi của Lý Vô Ưu không lớn nhưng tâm tư lại rất cẩn thận.
“Ngươi cũng muốn gia nhập Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lý Vô Ưu lại uống rượu, gật đầu đáp: “Đó là đương nhiên, Lý Vô Ưu ta muốn làm kiếm khách số một Đại Tần”.
Dưới men rượu của Hầu Nhi Tửu, khuôn mặt non nớt của đối phương dần ửng đỏ.
Phối hợp với giọng điệu hơi cường điệu lại khiến người khác muốn cười.
Két!
Khi hai người đang nói chuyện thì cửa miếu lại mở ra, một nhóm võ giả Tiên Thiên bước vào. Tuổi không lớn, có lẽ là gặp nhau trên đường nên cùng tới.
Nhìn còn trẻ nhưng tu vi ai nấy đều cao thâm, khí tức nghiêm nghị.
“Gió tuyết lớn thế này mà gặp được nhau trong một ngôi miếu đúng là may mắn”.
“Còn đốt lửa nữa chứ”.
“Ha ha, tối nay có thể ngủ ngon rồi”.
Bảy tám thiếu niên chừng 15, 16 tuổi vừa vào cửa đã bàn luận sôi nổi.
“Đóng cửa!”
Vị hoà thượng đầu trọc lại đột nhiên lên tiếng.
Mấy thiếu niên cũng giống như Lâm Nhất lúc mới đến, đầu tiên hơi sửng sốt nhưng rồi vẫn làm theo.
Sau khi đóng cửa miếu lại, mấy thiếu niên lại qua chào hỏi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu, ngồi quây quần bên đống lửa.
Bọn họ đều ở độ tuổi tương đương, cũng tới đế đô vào dịp tứ đại tông môn tuyển đệ tử vào mùa đông hàng năm.
Vì thế mọi người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, không bao lâu bầu không khí đã trở nên sôi nổi.
Vị hoà thượng vẫn gõ mõ, thờ ơ nhắm hờ hai mắt, không ngẩng đầu lên.