Mục đích của hắn rất rõ ràng. Trên đường cái trong nội thành phồn hoa, Lâm Nhất dừng lại trước cửa Vạn Bảo các.
Thấy hắn có phong thái hơn người, đám thị vệ trước cửa liền chạy đến dẫn ngựa giúp.
“Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào, có gì cần cứ nói với tiểu nhân, chắc chắn Vạn Bảo các sẽ thỏa mãn nhu cầu của ngài”.
“Lâm Nhất!”
Người nọ đứng sững ra trong chốc lát, hắn ta đánh giá Lâm Nhất một lượt, tiếp đó, mắt hắn ta sáng lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kích động: “Là Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lâm Nhất đã từng gây chấn động tại Vạn Bảo các, đồng thời, trận chiến ở phủ công chúa cũng khiến hắn nổi danh khắp đế đô Đại Tần, thế nên có rất ít người chưa nghe qua tên của hắn.
“Là ta, dẫn ta đi gặp đường chủ của các ngươi!”
Lâm Nhất bước vào trong, thờ ơ nói.
“Được, ta đi thông báo, lập tức đi!”
Người nọ kiềm chế cảm giác phấn khích đang trào dâng trong lòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ngựa Huyết Long, hắn ta lập tức chạy đi thông báo cho người quản lý của Vạn Bảo các – đường chủ Ngụy Nhạc.
Tầm nửa khắc sau, Lâm Nhất đã gặp được Ngụy Nhạc trong phòng dành cho khách quý của Vạn Bảo các.
“Lâm công tử đúng là khách quý khó gặp, hôm nay sao cậu lại đến Vạn Bảo các của ta thế?”
Ngụy Nhạc có ấn tượng rất sâu đậm đối với Lâm Nhất, lại nói, trong nhiều phương diện, ông ta cũng cần dựa vào Lâm Nhất, cho nên đối xử với hắn rất khách sáo.
“Ta muốn ông giúp ta tìm một người!”
Lâm Nhất đi thẳng vào vấn đề.
“Tìm ai?”
“Vương Diễm – con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị”.
“Việc này…”
Ánh mắt Ngụy Nhạc lộ vẻ khác thường, vẻ mặt ông ta có chút khó xử, cười nói: “Lâm công tử, tại hạ chỉ là người làm ăn, thật sự không có khả năng giúp cậu! Nếu cậu muốn tìm người, ta có thể giới thiệu với cậu một vài người, dù sao thì mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng”.
Thấy vẻ mặt của đối phương, Lâm Nhất không đáp, mà bước đến bên cửa sổ, lơ đễnh nhìn xuống đường.
Trên đường, người đến người đi, Vạn Bảo các vẫn luôn đông đúc, việc làm ăn vô cùng thuận lợi.
“Người làm ăn có rất nhiều thủ đoạn, mặc kệ là loại thủ đoạn gì thì tin tức nhanh chóng cũng không thể thiếu được, nếu Ngụy đường chủ sợ phiền phức thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ không miễn cưỡng”.
Lâm Nhất thản nhiên nói, không có quá nhiều lời thừa thãi.
Không hiểu vì sao Ngụy Nhạc lại cảm thấy lạnh người, vội nói: “Lâm công tử đã nói vậy thì ta cũng không giấu giếm làm gì, ta có thể giúp cậu tra ra tung tích của Vương Diễm. Tuy nhiên, Lâm công tử, cậu leo lên tầng mười của bảo điện Hắc Liên, khiến truyền thuyết tuyết rơi trên hoang nguyên Tịch Diệt được tái hiện, không biết… cậu có thể đưa ra một hai món bảo vật gì đó để Vạn Bảo các đấu giá không?”
“Xem ra tin tức của Ngụy đường chủ khá là nhanh đấy!”
Lâm Nhất thản nhiên nói, trong mắt hắn lóe lên tia giễu cợt.
Ngụy Nhạc cười gượng: “Việc này còn chưa truyền ra ngoài, tuy nhiên, không bao lâu sau, chắc chắn sẽ được lan truyền khắp Đại Tần. Hiển nhiên, Mật cảnh có đẳng cấp như Hắc Liên sẽ thu hút sự chú ý của tất cả các thương hội, ta cũng không thể chậm chạp để bảo vật rơi vào tay kẻ khác được”.
Thấy hắn có phong thái hơn người, đám thị vệ trước cửa liền chạy đến dẫn ngựa giúp.
“Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào, có gì cần cứ nói với tiểu nhân, chắc chắn Vạn Bảo các sẽ thỏa mãn nhu cầu của ngài”.
“Lâm Nhất!”
Người nọ đứng sững ra trong chốc lát, hắn ta đánh giá Lâm Nhất một lượt, tiếp đó, mắt hắn ta sáng lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kích động: “Là Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Lâm Nhất đã từng gây chấn động tại Vạn Bảo các, đồng thời, trận chiến ở phủ công chúa cũng khiến hắn nổi danh khắp đế đô Đại Tần, thế nên có rất ít người chưa nghe qua tên của hắn.
“Là ta, dẫn ta đi gặp đường chủ của các ngươi!”
Lâm Nhất bước vào trong, thờ ơ nói.
“Được, ta đi thông báo, lập tức đi!”
Người nọ kiềm chế cảm giác phấn khích đang trào dâng trong lòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ngựa Huyết Long, hắn ta lập tức chạy đi thông báo cho người quản lý của Vạn Bảo các – đường chủ Ngụy Nhạc.
Tầm nửa khắc sau, Lâm Nhất đã gặp được Ngụy Nhạc trong phòng dành cho khách quý của Vạn Bảo các.
“Lâm công tử đúng là khách quý khó gặp, hôm nay sao cậu lại đến Vạn Bảo các của ta thế?”
Ngụy Nhạc có ấn tượng rất sâu đậm đối với Lâm Nhất, lại nói, trong nhiều phương diện, ông ta cũng cần dựa vào Lâm Nhất, cho nên đối xử với hắn rất khách sáo.
“Ta muốn ông giúp ta tìm một người!”
Lâm Nhất đi thẳng vào vấn đề.
“Tìm ai?”
“Vương Diễm – con cháu dòng chính của tông tộc Vương Thị”.
“Việc này…”
Ánh mắt Ngụy Nhạc lộ vẻ khác thường, vẻ mặt ông ta có chút khó xử, cười nói: “Lâm công tử, tại hạ chỉ là người làm ăn, thật sự không có khả năng giúp cậu! Nếu cậu muốn tìm người, ta có thể giới thiệu với cậu một vài người, dù sao thì mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng”.
Thấy vẻ mặt của đối phương, Lâm Nhất không đáp, mà bước đến bên cửa sổ, lơ đễnh nhìn xuống đường.
Trên đường, người đến người đi, Vạn Bảo các vẫn luôn đông đúc, việc làm ăn vô cùng thuận lợi.
“Người làm ăn có rất nhiều thủ đoạn, mặc kệ là loại thủ đoạn gì thì tin tức nhanh chóng cũng không thể thiếu được, nếu Ngụy đường chủ sợ phiền phức thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ không miễn cưỡng”.
Lâm Nhất thản nhiên nói, không có quá nhiều lời thừa thãi.
Không hiểu vì sao Ngụy Nhạc lại cảm thấy lạnh người, vội nói: “Lâm công tử đã nói vậy thì ta cũng không giấu giếm làm gì, ta có thể giúp cậu tra ra tung tích của Vương Diễm. Tuy nhiên, Lâm công tử, cậu leo lên tầng mười của bảo điện Hắc Liên, khiến truyền thuyết tuyết rơi trên hoang nguyên Tịch Diệt được tái hiện, không biết… cậu có thể đưa ra một hai món bảo vật gì đó để Vạn Bảo các đấu giá không?”
“Xem ra tin tức của Ngụy đường chủ khá là nhanh đấy!”
Lâm Nhất thản nhiên nói, trong mắt hắn lóe lên tia giễu cợt.
Ngụy Nhạc cười gượng: “Việc này còn chưa truyền ra ngoài, tuy nhiên, không bao lâu sau, chắc chắn sẽ được lan truyền khắp Đại Tần. Hiển nhiên, Mật cảnh có đẳng cấp như Hắc Liên sẽ thu hút sự chú ý của tất cả các thương hội, ta cũng không thể chậm chạp để bảo vật rơi vào tay kẻ khác được”.