Thiếu môn chủ trước đó mười chiêu đã bại bởi Liễu Vân Phi, rất khiến người khác không yên tâm với thực lực hiện tại của hắn ta.
Nói về thân phận, đều là thiếu chủ các tông môn, trận chiến này Bạch Vũ Phàm muốn tránh cũng không tránh được.
"Xin chỉ giáo!"
Bạch Vũ Phàm đứng lên nghênh chiến, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Vù!
Chỉ nghe thấy cuồng phong dấy lên, thân người của La Tinh đã giết đến trước mặt Bạch Vũ Phàm, hai tay như sấm sét đánh ra.
Xoát xoát xoát!
Chớp mắt, hắn ta đã xuất thủ hơn mười lần, tấn công như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt.
Lâm Nhất mắt sáng ngời, chăm chú tỉ mỉ theo dõi.
Hai người không hổ là cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thực lực quả thực bỏ xa người thường, khiến hắn âm thầm quan sát gật đầu không ngừng.
Trong lúc lặng yên đó, Lâm Nhất không hề ý thức được sự thay đổi trên tâm tính của chính mình.
Hai tháng trước, hắn chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ, kinh hãi rùng mình, sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng hắn hoàn toàn bị nghiền nát, là một đả kích cực lớn đối với hắn.
Nhưng hôm nay sau hai tháng, tại gian đại điện này, có vài đệ tử nội môn thậm chí còn không nhìn rõ giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và La Tinh.
Nhưng hắn lại có thể tùy ý bình phẩm quan sát, còn có thể đặt mình vào hoành cảnh đó, nghĩ đến nếu như là bản thân thì sẽ hóa giải ra sao.
Bất tri bất giác, danh hiệu gọi là Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy trong mắt Lâm Nhất cũng chỉ gọi là tàm tạm.
Quả thực rất mạnh, những bất quá cũng chỉ có vậy.
Không thể mang lại cho hắn thêm sự kinh diễm nào nữa, còn hắn lại hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi này của bản thân.
Hưu!
La Tinh thoát ra lui về sau, trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía Bạch Vũ Phàm cười nói: "Xem ra lời đồn không thể xem là thật, tu vi này của Bạch huynh không những không thụt lùi mà ngược lại còn tịnh tiến không ít".
Thăm dò thử một phen, sau khi hắn ta đánh đến trăm chiêu mà vẫn chưa chiếm được bất cứ lợi thế nào thì đã biết lời đồn là giả.
Đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn vui sướng không thôi, địa vị của Bạch Vũ Phàm trong lòng bọn họ vẫn rất cao.
"Khách sáo rồi".
Bạch Vũ Phàm mặt không biến sắc, sau khi ngồi xuống thì thản nhiên nói.
Nói về thân phận, đều là thiếu chủ các tông môn, trận chiến này Bạch Vũ Phàm muốn tránh cũng không tránh được.
"Xin chỉ giáo!"
Bạch Vũ Phàm đứng lên nghênh chiến, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Vù!
Chỉ nghe thấy cuồng phong dấy lên, thân người của La Tinh đã giết đến trước mặt Bạch Vũ Phàm, hai tay như sấm sét đánh ra.
Xoát xoát xoát!
Chớp mắt, hắn ta đã xuất thủ hơn mười lần, tấn công như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt.
Lâm Nhất mắt sáng ngời, chăm chú tỉ mỉ theo dõi.
Hai người không hổ là cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thực lực quả thực bỏ xa người thường, khiến hắn âm thầm quan sát gật đầu không ngừng.
Trong lúc lặng yên đó, Lâm Nhất không hề ý thức được sự thay đổi trên tâm tính của chính mình.
Hai tháng trước, hắn chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ, kinh hãi rùng mình, sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng hắn hoàn toàn bị nghiền nát, là một đả kích cực lớn đối với hắn.
Nhưng hôm nay sau hai tháng, tại gian đại điện này, có vài đệ tử nội môn thậm chí còn không nhìn rõ giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và La Tinh.
Nhưng hắn lại có thể tùy ý bình phẩm quan sát, còn có thể đặt mình vào hoành cảnh đó, nghĩ đến nếu như là bản thân thì sẽ hóa giải ra sao.
Bất tri bất giác, danh hiệu gọi là Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy trong mắt Lâm Nhất cũng chỉ gọi là tàm tạm.
Quả thực rất mạnh, những bất quá cũng chỉ có vậy.
Không thể mang lại cho hắn thêm sự kinh diễm nào nữa, còn hắn lại hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi này của bản thân.
Hưu!
La Tinh thoát ra lui về sau, trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía Bạch Vũ Phàm cười nói: "Xem ra lời đồn không thể xem là thật, tu vi này của Bạch huynh không những không thụt lùi mà ngược lại còn tịnh tiến không ít".
Thăm dò thử một phen, sau khi hắn ta đánh đến trăm chiêu mà vẫn chưa chiếm được bất cứ lợi thế nào thì đã biết lời đồn là giả.
Đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn vui sướng không thôi, địa vị của Bạch Vũ Phàm trong lòng bọn họ vẫn rất cao.
"Khách sáo rồi".
Bạch Vũ Phàm mặt không biến sắc, sau khi ngồi xuống thì thản nhiên nói.