*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cơn tuyệt vọng, Vương Diễm thét lên một tiếng, hắn ta không tiếp tục chạy về phía trưởng lão Bạch Đình nữa, mà xoay người bổ nhào vào Lâm Nhất.
Tóc tai hắn ta bù xù, hệt như một tên điên. Lúc này, trong đầu Vương Diễm chỉ có một suy nghĩ, trước khi chết cũng phải cắn xé Lâm Nhất cho thống khoái.
Nhưng hiển nhiên, Lâm Nhất không cho hắn ta có cơ hội làm điều đó.
Một kiếm đâm xuyên qua mi tâm Vương Diễm, sau đó rút ra, máu tươi cũng theo đó bắn tung tóe, kế tiếp, một luồng kiếm quang xẹt qua, vô tình chặt đứt đầu hắn ta.
“Dừng tay!”
Trưởng lão Bạch Đình thét lên, nhưng còn chưa kịp dứt lời thì đầu Vương Diễm đã rơi xuống, lăn lông lốc đến dưới chân ông ta hệt như một quả cầu.
Các trưởng lão theo sau cũng bị dọa tái mặt, sắc mặt bọn họ thay đổi mấy lượt.
Từ lúc Lăng Tiêu Kiếm Các thành lập cho đến nay, chưa từng có ai dám ra tay giết người ngay trong Kiếm Các, khiêu chiến quyền uy của tông môn, nhất là ngay trước mặt các vị trưởng lão.
“Thật to gan, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”
Bạch Đình duỗi tay, run rẩy chỉ vào mặt Lâm Nhất.
Ông ta đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, chỉ còn chút nữa thôi là cứu được Vương Diễm, nhưng nào ngờ Lâm Nhất lại dám giết người ngay trước mặt ông ta.
“Biết, ta giết một con chó dữ mà thôi!”
“Ha ha ha, hay cho một câu giết chó dữ! Quỳ xuống cho ta, nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức mà không cần phải báo”.
Bạch Đình giận quá hóa cười, ông ta tiến lên một bước, dùng khí thế hùng hổ để trấn áp Lâm Nhất.
Xoạt…!
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Đình, gằn giọng nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các dùng kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, nhuệ khí của kiếm khách thà gãy chứ không cong. Lâm Nhất ta là đệ tử Kiếm Các, không cần phải quỳ xuống trước mặt ông. Kiếm của ta, sát nhân bất hối!”
Ban đầu, giọng hắn không lớn, nhưng càng lúc càng lên cao, đợi đến cuối cùng, âm thanh đã vang vọng khắp bốn phương, chấn động mây xanh.
Cùng với đó, kiếm ý sắc bén trên người hắn bộc phát, ngay khi hắn vừa cất tiếng, uy áp của Bạch Đình cũng bị khí thế của hắn đánh bật lại.
Kiếm của ta, sát nhân bất hối!
Kiếm của ta, sát nhân bất hối!
Lời của Lâm Nhất tràn đầy khí phách, khiến các đệ tử Kiếm Các xung quanh cũng bị chấn động.
Từ trên xuống dưới Kiếm Các, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, ai cũng biết Kiếm Các dùng kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, nhuệ khí của kiếm khách thà gãy chứ không cong, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Trong cơn tuyệt vọng, Vương Diễm thét lên một tiếng, hắn ta không tiếp tục chạy về phía trưởng lão Bạch Đình nữa, mà xoay người bổ nhào vào Lâm Nhất.
Tóc tai hắn ta bù xù, hệt như một tên điên. Lúc này, trong đầu Vương Diễm chỉ có một suy nghĩ, trước khi chết cũng phải cắn xé Lâm Nhất cho thống khoái.
Nhưng hiển nhiên, Lâm Nhất không cho hắn ta có cơ hội làm điều đó.
Một kiếm đâm xuyên qua mi tâm Vương Diễm, sau đó rút ra, máu tươi cũng theo đó bắn tung tóe, kế tiếp, một luồng kiếm quang xẹt qua, vô tình chặt đứt đầu hắn ta.
“Dừng tay!”
Trưởng lão Bạch Đình thét lên, nhưng còn chưa kịp dứt lời thì đầu Vương Diễm đã rơi xuống, lăn lông lốc đến dưới chân ông ta hệt như một quả cầu.
Các trưởng lão theo sau cũng bị dọa tái mặt, sắc mặt bọn họ thay đổi mấy lượt.
Từ lúc Lăng Tiêu Kiếm Các thành lập cho đến nay, chưa từng có ai dám ra tay giết người ngay trong Kiếm Các, khiêu chiến quyền uy của tông môn, nhất là ngay trước mặt các vị trưởng lão.
“Thật to gan, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”
Bạch Đình duỗi tay, run rẩy chỉ vào mặt Lâm Nhất.
Ông ta đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, chỉ còn chút nữa thôi là cứu được Vương Diễm, nhưng nào ngờ Lâm Nhất lại dám giết người ngay trước mặt ông ta.
“Biết, ta giết một con chó dữ mà thôi!”
“Ha ha ha, hay cho một câu giết chó dữ! Quỳ xuống cho ta, nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức mà không cần phải báo”.
Bạch Đình giận quá hóa cười, ông ta tiến lên một bước, dùng khí thế hùng hổ để trấn áp Lâm Nhất.
Xoạt…!
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Đình, gằn giọng nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các dùng kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, nhuệ khí của kiếm khách thà gãy chứ không cong. Lâm Nhất ta là đệ tử Kiếm Các, không cần phải quỳ xuống trước mặt ông. Kiếm của ta, sát nhân bất hối!”
Ban đầu, giọng hắn không lớn, nhưng càng lúc càng lên cao, đợi đến cuối cùng, âm thanh đã vang vọng khắp bốn phương, chấn động mây xanh.
Cùng với đó, kiếm ý sắc bén trên người hắn bộc phát, ngay khi hắn vừa cất tiếng, uy áp của Bạch Đình cũng bị khí thế của hắn đánh bật lại.
Kiếm của ta, sát nhân bất hối!
Kiếm của ta, sát nhân bất hối!
Lời của Lâm Nhất tràn đầy khí phách, khiến các đệ tử Kiếm Các xung quanh cũng bị chấn động.
Từ trên xuống dưới Kiếm Các, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, ai cũng biết Kiếm Các dùng kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, nhuệ khí của kiếm khách thà gãy chứ không cong, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.