*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh đoản kiếm này nói là kiếm, nhưng thật ra nó giống một con dao găm hơn, không phải một thanh kiếm thật sự. Nhưng cấp bậc của nó rất cao, dù trong bảo khí thượng cổ cũng có thể xem như cực phẩm hiếm thấy.
Bên trên nó có Linh văn phức tạp, vô cùng kỳ bí, thân kiếm cũng rất đẹp, giống như ngưng luyện từ ánh trăng chứa sương lạnh vậy.
Hàn mang lạnh lẽo, trong veo như tuyết.
Tần An đã rất vất vả mới giành được thanh kiếm này từ trong tay Dương Phàm, tiếc là đấu với Lâm Nhất, còn chưa kịp sử dụng đã thua trận một cách thê thảm rồi.
Thanh kiếm này chẳng khác nào thịt ở tim hắn ta cả.
Bây giờ hắn ta dâng nó lên bằng hai tay cũng giống như tự tay cắt tim mình, rất đau đớn.
Lâm Nhất nhìn người này, duỗi tay nhận lấy, rút đoản kiếm ra.
Soạt!
Trong nháy mắt, ánh trăng trong veo như thuỷ ngân rơi xuống đất lan rộng ra, cầm trong tay như cầm một vầng trăng sáng, ánh sáng còn không ngừng mở rộng.
Khi nhìn thấy hai chữ cổ trên chuôi kiếm, Lâm Nhất nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngọc câu định ai treo, băng luân không dấu vết, kiếm tốt…”
Nghe vậy, Tần An lập tức tỏ vẻ vui mừng, trong mắt đồng thời còn có hàn mang thoáng hiện, nhưng vừa định cất lời, khoé miệng chợt có một giọt máu chảy ra, đau đến mức tê dại.
Kiếm Băng Luân trong veo như trăng lạnh lẽo như tuyết vô tình đâm thẳng vào tim hắn ta.
“Ngươi!”
Sắc mặt Tần An lập tức thay đổi, hơi lạnh lan ra toàn thân, kèm theo hàn ý lạnh lẽo còn có cảm giác sợ hãi trước cái chết.
Chiêu kiếm này đâm thẳng vào tim, tuy không sử dụng đến chân nguyên, nhưng chỉ uy lực của bảo khí đã đủ đáng sợ rồi.
Có thể sống tiếp hay không phải nghe theo ý trời.
Lâm Nhất hờ hững nói: “Kiếm đúng là kiếm tốt, nhưng người lại không phải người tốt, Lâm Nhất ta không muốn nhìn thấy ngươi ở tầng chín của mộ cung”.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toét, Băng Luân bị rút ra, thân kiếm sáng lấp lánh không dính một chút máu. Có điều ánh trăng trong suốt như mặt hồ lại có hơi gợn sóng, trông càng đẹp hơn.
Tần An hốt hoảng che ngực, không ngừng vận chuyển chân nguyên, ngăn cản hàn ý xâm lấn cơ thể.
Bùi Nhạc ở cách đó không xa sợ đến mức ngây người.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại quyết đoán như thế, ra tay độc ác mà không hề báo trước.
Chắc hai người đều có một ảo giác, tuy Lâm Nhất không thích giết chóc, nhưng vong hồn dưới kiếm của hắn không phải ít. Nếu không, sau khi chồng bảy lần lên nhau, Thất Sát Ấn lại có thể đấu với huyết sát của Cơ Vô Dạ.
Thanh đoản kiếm này nói là kiếm, nhưng thật ra nó giống một con dao găm hơn, không phải một thanh kiếm thật sự. Nhưng cấp bậc của nó rất cao, dù trong bảo khí thượng cổ cũng có thể xem như cực phẩm hiếm thấy.
Bên trên nó có Linh văn phức tạp, vô cùng kỳ bí, thân kiếm cũng rất đẹp, giống như ngưng luyện từ ánh trăng chứa sương lạnh vậy.
Hàn mang lạnh lẽo, trong veo như tuyết.
Tần An đã rất vất vả mới giành được thanh kiếm này từ trong tay Dương Phàm, tiếc là đấu với Lâm Nhất, còn chưa kịp sử dụng đã thua trận một cách thê thảm rồi.
Thanh kiếm này chẳng khác nào thịt ở tim hắn ta cả.
Bây giờ hắn ta dâng nó lên bằng hai tay cũng giống như tự tay cắt tim mình, rất đau đớn.
Lâm Nhất nhìn người này, duỗi tay nhận lấy, rút đoản kiếm ra.
Soạt!
Trong nháy mắt, ánh trăng trong veo như thuỷ ngân rơi xuống đất lan rộng ra, cầm trong tay như cầm một vầng trăng sáng, ánh sáng còn không ngừng mở rộng.
Khi nhìn thấy hai chữ cổ trên chuôi kiếm, Lâm Nhất nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngọc câu định ai treo, băng luân không dấu vết, kiếm tốt…”
Nghe vậy, Tần An lập tức tỏ vẻ vui mừng, trong mắt đồng thời còn có hàn mang thoáng hiện, nhưng vừa định cất lời, khoé miệng chợt có một giọt máu chảy ra, đau đến mức tê dại.
Kiếm Băng Luân trong veo như trăng lạnh lẽo như tuyết vô tình đâm thẳng vào tim hắn ta.
“Ngươi!”
Sắc mặt Tần An lập tức thay đổi, hơi lạnh lan ra toàn thân, kèm theo hàn ý lạnh lẽo còn có cảm giác sợ hãi trước cái chết.
Chiêu kiếm này đâm thẳng vào tim, tuy không sử dụng đến chân nguyên, nhưng chỉ uy lực của bảo khí đã đủ đáng sợ rồi.
Có thể sống tiếp hay không phải nghe theo ý trời.
Lâm Nhất hờ hững nói: “Kiếm đúng là kiếm tốt, nhưng người lại không phải người tốt, Lâm Nhất ta không muốn nhìn thấy ngươi ở tầng chín của mộ cung”.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toét, Băng Luân bị rút ra, thân kiếm sáng lấp lánh không dính một chút máu. Có điều ánh trăng trong suốt như mặt hồ lại có hơi gợn sóng, trông càng đẹp hơn.
Tần An hốt hoảng che ngực, không ngừng vận chuyển chân nguyên, ngăn cản hàn ý xâm lấn cơ thể.
Bùi Nhạc ở cách đó không xa sợ đến mức ngây người.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại quyết đoán như thế, ra tay độc ác mà không hề báo trước.
Chắc hai người đều có một ảo giác, tuy Lâm Nhất không thích giết chóc, nhưng vong hồn dưới kiếm của hắn không phải ít. Nếu không, sau khi chồng bảy lần lên nhau, Thất Sát Ấn lại có thể đấu với huyết sát của Cơ Vô Dạ.