Trông hắn ta cực kì dữ tợn, lần này đe doạ cũng khá đáng sợ.
Là một tán tu, chắc chắn có át chủ bài để liều mạng.
Nếu đệ tử tông môn bình thường đối mặt với những kẻ tàn nhẫn như hắn ta thì có thể sẽ dao động, không dám ra tay.
Đáng tiếc...
Người hắn ta gặp là Lâm Nhất.
Phụt!
Diệp Thương Minh vừa dứt lời, ấn đường hắn ta đã phụt máu, chẳng biết từ khi nào Lâm Nhất đã cầm kiếm Táng Hoa trong tay.
Tia sáng lập loè, từng giọt máu tươi từ trên thân kiếm khắc hoa văn thiên nhiên chậm rãi nhỏ xuống mũi kiếm.
Tí tách! Tí tách!
Xung quanh yên lặng làm cho âm thanh giọt máu nhỏ xuống truyền rõ đến tai mọi người.
Nhanh!
Quá nhanh!
Không ai có thể nhìn rõ rốt cuộc Lâm Nhất đã chém nhát kiếm này như thế nào, ngay cả Liễu Vân Yên và đám người Phan Nhạc có thị lực tốt nhất cũng chỉ cảm thấy có một tia kiếm quang mơ hồ lướt qua trước mặt thôi, hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo.
Còn những người khác thì căn bản không cảm giác được. Đợi khi họ hoàn hồn lại, Diệp Thương Minh vừa mới đe doạ Lâm Nhất đã tắt thở ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Cho đến khi chết Diệp Thương Minh cũng không biết Lâm Nhất đã giết hắn ta bằng cách nào.
Nếu Lâm Nhất chưa đột phá Tử Phủ thì đối phương sẽ có cơ hội này, nhưng bây giờ... Lâm Nhất đã mạnh hơn xưa, thoát thai đổi cốt, thực lực của hai người đã sớm không cùng một đẳng cấp.
Phan Nhạc và Hàn Phi sợ run bần bật, nhìn Lâm Nhất với vẻ sợ sệt.
Trong lúc run rẩy, họ gần như sắp nằm rạp xuống đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thủ đoạn này quá kinh khủng, họ hoàn toàn không có cách nào chống lại.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, một khí tức hung bạo truyền tới, ngay sau đó có uy áp yêu sát đáng sợ hoá thành cuồng phong thổi tới.
Grừ!
Cùng với tiếng thú rống thê lương, cơn gió ma quái thổi tới khiến người ta không mở mắt nổi.
“Đây là?”
Đám người Liễu Vân Yên khẽ biến sắc.
Phan Nhạc và Hàn Phi giật mình, nét mặt mừng rỡ, không nhịn được cười như điên: “Lâm Nhất, giờ chết của ngươi đến rồi!”
Hai người tỏ ra kiêu ngạo, không còn chút sợ hãi, lệ khí dồn trên ấn đường như thể đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Ầm!
Hai người vừa nói xong, một con Chuột Vương cao gần mười trượng, lớn hơn những con chuột Long Nham khác nhiều, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Chuột Vương!”
Là một tán tu, chắc chắn có át chủ bài để liều mạng.
Nếu đệ tử tông môn bình thường đối mặt với những kẻ tàn nhẫn như hắn ta thì có thể sẽ dao động, không dám ra tay.
Đáng tiếc...
Người hắn ta gặp là Lâm Nhất.
Phụt!
Diệp Thương Minh vừa dứt lời, ấn đường hắn ta đã phụt máu, chẳng biết từ khi nào Lâm Nhất đã cầm kiếm Táng Hoa trong tay.
Tia sáng lập loè, từng giọt máu tươi từ trên thân kiếm khắc hoa văn thiên nhiên chậm rãi nhỏ xuống mũi kiếm.
Tí tách! Tí tách!
Xung quanh yên lặng làm cho âm thanh giọt máu nhỏ xuống truyền rõ đến tai mọi người.
Nhanh!
Quá nhanh!
Không ai có thể nhìn rõ rốt cuộc Lâm Nhất đã chém nhát kiếm này như thế nào, ngay cả Liễu Vân Yên và đám người Phan Nhạc có thị lực tốt nhất cũng chỉ cảm thấy có một tia kiếm quang mơ hồ lướt qua trước mặt thôi, hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo.
Còn những người khác thì căn bản không cảm giác được. Đợi khi họ hoàn hồn lại, Diệp Thương Minh vừa mới đe doạ Lâm Nhất đã tắt thở ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Cho đến khi chết Diệp Thương Minh cũng không biết Lâm Nhất đã giết hắn ta bằng cách nào.
Nếu Lâm Nhất chưa đột phá Tử Phủ thì đối phương sẽ có cơ hội này, nhưng bây giờ... Lâm Nhất đã mạnh hơn xưa, thoát thai đổi cốt, thực lực của hai người đã sớm không cùng một đẳng cấp.
Phan Nhạc và Hàn Phi sợ run bần bật, nhìn Lâm Nhất với vẻ sợ sệt.
Trong lúc run rẩy, họ gần như sắp nằm rạp xuống đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thủ đoạn này quá kinh khủng, họ hoàn toàn không có cách nào chống lại.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, một khí tức hung bạo truyền tới, ngay sau đó có uy áp yêu sát đáng sợ hoá thành cuồng phong thổi tới.
Grừ!
Cùng với tiếng thú rống thê lương, cơn gió ma quái thổi tới khiến người ta không mở mắt nổi.
“Đây là?”
Đám người Liễu Vân Yên khẽ biến sắc.
Phan Nhạc và Hàn Phi giật mình, nét mặt mừng rỡ, không nhịn được cười như điên: “Lâm Nhất, giờ chết của ngươi đến rồi!”
Hai người tỏ ra kiêu ngạo, không còn chút sợ hãi, lệ khí dồn trên ấn đường như thể đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Ầm!
Hai người vừa nói xong, một con Chuột Vương cao gần mười trượng, lớn hơn những con chuột Long Nham khác nhiều, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Chuột Vương!”