Nghe thấy Khổng Huyên lên tiếng, những người khác lập tức im lặng, không tiếp tục tranh luận nữa mà hướng mắt về phía hắn ta.
Khổng Tuyên chính là nhân vật số hai tại giới vực Huyết Cốt, thực lực mạnh mẽ là chuyện đã rõ như ban ngày. Không chỉ ở giới vực Huyết Cốt, phóng mắt khắp khu vực Thương Long, danh tiếng của Khổng Huyên có thể nói là vô cùng chói lóa.
Với thứ hạng 46 trên bảng Thương Long, người này hiển nhiên không chỉ có hư danh.
“Thân là một kiếm khách, một khi hứa hẹn, hắn nhất định sẽ đến”.
Ánh mắt Khổng Huyên sâu thẳm, lóe lên cảm giác thần bí, khiến người ta khó mà đoán được, ngẫu nhiên lại để lộ một chút khí tức ngang tàng, càng làm cho lòng người chấn động không thôi.
Đối với nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, bất kể là Thiên Phách tầng thứ nhất hay Thiên Phách tầng thứ hai thì việc độ kiếp cũng đều đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, chỉ cần chuẩn bị đủ tài nguyên, cũng cố căn cơ của bản thân là có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng đến Thiên Phách tầng thứ ba thì lại hoàn toàn khác, phải nói là cửu tử nhất sinh, chỉ cần sơ sẩy một chút ắt sẽ chết. Vì lẽ đó, người đạt đến Thiên Phách tầng thứ ba đương nhiên là nhân trung long phượng, trăm vạn chỉ có một, là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Khổng Huyên chính là một tên ngoan nhân như thế!
“Kiếm khách không dễ dàng đồng ý hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, tất sẽ đến bằng được, nếu không sẽ làm tổn thương đến một lòng hướng kiếm của bản thân. Lại nói, hắn không hề tùy tiện đưa ra cột mốc là mười ngày, chắc chắn đã có tính toán của mình, đại khái là người này muốn nhân cơ hội đột phá Thiên Phách tầng thứ nhất”.
Khổng Huyên nói với thái độ rất bình tĩnh, nhưng những lời của hắn ta lại khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám người đồng loạt thay đổi sắc mặt, sau khi giật mình tỉnh ngộ liền nói: “Vậy khác nào chúng ta bị hắn trêu cợt, nhân cơ hội hắn độ kiếp ra tay giết hắn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều hay sao?”
“Vô nghĩa, trong vòng mười ngày, một khi chúng chúng ta ra tay có nghĩa là chúng ta đã vi phạm lời hứa. Vậy thì hắn cũng không cần phải độ kiếp nữa, chỉ cần trốn đi thật xa là được, với thực lực của hắn, trong giới vực Huyết Cốt, ngoại trừ ta và Liễu sư huynh, thử hỏi ai có thể giữ được hắn?”, Khổng Huyên thản nhiên nói: “Nhưng ta và Liễu sư huynh sẽ không lãng phí thời gian vì hắn, làm vậy thì khó mà đến được Thương Long Cấm Giới”.
“Hơn nữa…”, Khổng Huyên nhếch miệng cười khẩy: “Ta cũng không có ý định quấy rầy hắn độ kiếp! Thiên Phách tầng thứ nhất mà thôi, đối với thì không có gì khác biệt cả, chẳng phải cũng là con sâu cái kiến thôi sao? Chờ hắn đến cửa chịu chết không phải tốt hơn à, ta không định lãng phí thời gian vào việc đuổi giết hắn”.
Mỗi một câu nói của Khổng Huyên đều lộ rõ sự tự tin, trong mắt hắn ta dường như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Hắn ta có thể giành được vị trí thứ 46 trên bảng Thương Long, hiển nhiên, đã quen với cảnh gió tanh mưa máu, một tên Lâm Nhất chưa đủ để tạo thành sóng gió gì đối với hắn ta.
“Có Khổng sư huynh ở đây, Lâm Nhất ắt phải chết!”
“Đúng vậy, tên Lâm Nhất này ngông cuồng không có giới hạn, dám khiêu chiến giới vực Huyết Cốt của chúng ta. Nhị sư huynh, Đại sư huynh, dù là ai trong hai người thì cũng có thể dễ dàng nghiền chết hắn”.
“Nghiền chết hắn chẳng phải hời cho hắn quá rồi sao? Chỉ cần hắn đến, hôm nay, trước ánh mắt của ngàn vạn người trong thành Viêm Vân, chúng ta bắt hắn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
“Gì mà công tử Táng Hoa, rồi còn giết người chỉ cần một kiếm, đồ chó má mà thôi!”
Đám người này rất có lòng tin đối với thực lực của Khổng Huyên, vì thế cả bọn thi nhau nói phét.
Ồ?
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Khổng Huyên chợt lóe lên một tia khác thường, kế đó, hắn ta nở một nụ cười đầy hứng thú, rồi từ từ đứng dậy, hướng mắt về phương xa, nơi có một luồng kiếm ý mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến đến gần.
“Đến rồi!”, Khổng Huyên thản nhiên nói.
Những người khác còn đang sững sờ chợt bừng tỉnh.
“Ta đi trước đón hắn”.
Nguyên Hoành Thiên lập tức bay vọt lên trời, hướng về phía tường thành Viêm Vân, đám tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt cũng vội theo sát phía sau.
Vèo! Vèo! Vèo!
Khổng Tuyên chính là nhân vật số hai tại giới vực Huyết Cốt, thực lực mạnh mẽ là chuyện đã rõ như ban ngày. Không chỉ ở giới vực Huyết Cốt, phóng mắt khắp khu vực Thương Long, danh tiếng của Khổng Huyên có thể nói là vô cùng chói lóa.
Với thứ hạng 46 trên bảng Thương Long, người này hiển nhiên không chỉ có hư danh.
“Thân là một kiếm khách, một khi hứa hẹn, hắn nhất định sẽ đến”.
Ánh mắt Khổng Huyên sâu thẳm, lóe lên cảm giác thần bí, khiến người ta khó mà đoán được, ngẫu nhiên lại để lộ một chút khí tức ngang tàng, càng làm cho lòng người chấn động không thôi.
Đối với nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, bất kể là Thiên Phách tầng thứ nhất hay Thiên Phách tầng thứ hai thì việc độ kiếp cũng đều đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, chỉ cần chuẩn bị đủ tài nguyên, cũng cố căn cơ của bản thân là có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng đến Thiên Phách tầng thứ ba thì lại hoàn toàn khác, phải nói là cửu tử nhất sinh, chỉ cần sơ sẩy một chút ắt sẽ chết. Vì lẽ đó, người đạt đến Thiên Phách tầng thứ ba đương nhiên là nhân trung long phượng, trăm vạn chỉ có một, là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Khổng Huyên chính là một tên ngoan nhân như thế!
“Kiếm khách không dễ dàng đồng ý hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, tất sẽ đến bằng được, nếu không sẽ làm tổn thương đến một lòng hướng kiếm của bản thân. Lại nói, hắn không hề tùy tiện đưa ra cột mốc là mười ngày, chắc chắn đã có tính toán của mình, đại khái là người này muốn nhân cơ hội đột phá Thiên Phách tầng thứ nhất”.
Khổng Huyên nói với thái độ rất bình tĩnh, nhưng những lời của hắn ta lại khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám người đồng loạt thay đổi sắc mặt, sau khi giật mình tỉnh ngộ liền nói: “Vậy khác nào chúng ta bị hắn trêu cợt, nhân cơ hội hắn độ kiếp ra tay giết hắn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều hay sao?”
“Vô nghĩa, trong vòng mười ngày, một khi chúng chúng ta ra tay có nghĩa là chúng ta đã vi phạm lời hứa. Vậy thì hắn cũng không cần phải độ kiếp nữa, chỉ cần trốn đi thật xa là được, với thực lực của hắn, trong giới vực Huyết Cốt, ngoại trừ ta và Liễu sư huynh, thử hỏi ai có thể giữ được hắn?”, Khổng Huyên thản nhiên nói: “Nhưng ta và Liễu sư huynh sẽ không lãng phí thời gian vì hắn, làm vậy thì khó mà đến được Thương Long Cấm Giới”.
“Hơn nữa…”, Khổng Huyên nhếch miệng cười khẩy: “Ta cũng không có ý định quấy rầy hắn độ kiếp! Thiên Phách tầng thứ nhất mà thôi, đối với thì không có gì khác biệt cả, chẳng phải cũng là con sâu cái kiến thôi sao? Chờ hắn đến cửa chịu chết không phải tốt hơn à, ta không định lãng phí thời gian vào việc đuổi giết hắn”.
Mỗi một câu nói của Khổng Huyên đều lộ rõ sự tự tin, trong mắt hắn ta dường như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Hắn ta có thể giành được vị trí thứ 46 trên bảng Thương Long, hiển nhiên, đã quen với cảnh gió tanh mưa máu, một tên Lâm Nhất chưa đủ để tạo thành sóng gió gì đối với hắn ta.
“Có Khổng sư huynh ở đây, Lâm Nhất ắt phải chết!”
“Đúng vậy, tên Lâm Nhất này ngông cuồng không có giới hạn, dám khiêu chiến giới vực Huyết Cốt của chúng ta. Nhị sư huynh, Đại sư huynh, dù là ai trong hai người thì cũng có thể dễ dàng nghiền chết hắn”.
“Nghiền chết hắn chẳng phải hời cho hắn quá rồi sao? Chỉ cần hắn đến, hôm nay, trước ánh mắt của ngàn vạn người trong thành Viêm Vân, chúng ta bắt hắn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
“Gì mà công tử Táng Hoa, rồi còn giết người chỉ cần một kiếm, đồ chó má mà thôi!”
Đám người này rất có lòng tin đối với thực lực của Khổng Huyên, vì thế cả bọn thi nhau nói phét.
Ồ?
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Khổng Huyên chợt lóe lên một tia khác thường, kế đó, hắn ta nở một nụ cười đầy hứng thú, rồi từ từ đứng dậy, hướng mắt về phương xa, nơi có một luồng kiếm ý mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến đến gần.
“Đến rồi!”, Khổng Huyên thản nhiên nói.
Những người khác còn đang sững sờ chợt bừng tỉnh.
“Ta đi trước đón hắn”.
Nguyên Hoành Thiên lập tức bay vọt lên trời, hướng về phía tường thành Viêm Vân, đám tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt cũng vội theo sát phía sau.
Vèo! Vèo! Vèo!