Nếu không, bảo nàng ta tâm phục thì còn lâu. Cho dù là Lâm Nhất cũng không được.
Thời gian dần trôi đi trong bầu không khí nóng bỏng tại đây, không biết từ lúc nào, âm thanh huyên náo ồn ào trên hội trường rộng lớn này bỗng biến thành những tiếng hò hét rung trời. Ngay sau đó, Lâm Nhất liền cảm nhận được, cả bề mặt của đỉnh núi này bắt đầu sôi sục cả lên.
“Người đó đến rồi sao?”
Lâm Nhất mở hai mắt ra, ngước lên nhìn liền thấy ở lối vào của hội trường, có một hàng người ngựa thần sắc lạnh lùng, mặt mang vẻ kiêu ngạo bước vào.
Người đi đầu mày kiếm mắt sáng như sao, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người trông lại vô cùng mảnh dẻ. Bên dưới lớp áo dài màu tím đang đón gió tung bay phần phật là cảm giác…
Quỷ, lạnh!
Trong đầu Lâm Nhất lập tức bật ra hai chữ này, loại thần sắc ma quỷ lão luyện kia hoàn toàn không giống khí chất mà một thiếu niên có thể có. Thần sắc lạnh lùng phảng phất như tất cả huyên náo phồn hoa của thế gian đều chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Dáng người gầy gò mỏng tang trông giống như một thanh quỷ đao bay ra từ địa ngục.
Lâm Nhất chưa từng gặp Tào Chấn, nhưng hắn có thể chắc chắn, người này chính là vương bài của thư viện Tử Lô, Tào Chấn đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang.
Không chỉ là Lâm Nhất, Giang Dật của thư viện Thanh Lộc, Bạch Ngọc Thần của thư viện Lưu Vân cùng với Tào Hưu của thư viện Bạch Ngọc đều nhìn chằm chằm vào người Tào Thần.
Người này một năm trước đã từng giết chết một tán tu cảnh giới Âm Huyền đại thành, đến nay tu vi rốt cuộc cao đến đâu, nếu như hắn ta không xuất chiêu thì chẳng có ai đoán ra được.
Danh tiếng của hắn ta ở bên ngoài cùng với sức nặng của mấy chữ Tào Thần Tuyệt Vân Đao đã cao hơn cả ba bọn họ gộp lại.
Tận mắt nhìn thấy người này, trong lòng ba người không khỏi run lên, không dám lơ là.
“Cuộc chiến giữa năm thư viện hai mươi năm một lần, quy tắc mọi người có lẽ đều đã rõ, vậy lão hủ sẽ nói sơ qua một lần nữa. Vòng thứ nhất, bốn thư viện sẽ đối đầu nhau, thư viện cuối cùng thắng cuộc sẽ bước vào vòng thứ hai, khiêu chiến thư viện Tử Lô quán quân của khoá trước. Vòng thứ nhất các thư viện chọn ra ba người tham gia ứng chiến, ba trận thắng hai là thắng chung cuộc. Còn về vòng thứ hai, đôi bên sẽ lựa chọn ra người mà mình cho là mạnh nhất để tham gia ứng chiến, người thắng cuộc của thư viện nào thì thư viện đó chính là thư viện chiến thắng cuối cùng!”
Sau khi người của thư viện Tử Lô an vị trên chỗ ngồi của mình, giữa không trung trên Diễn võ trường có một ông lão đáp xuống. Giọng của ông ta như tiếng chuông đồng, vang vọng khắp bốn phía, đinh tai nhức óc.
Người dẫn đoàn của các thư viện đều biết rõ ông lão này, chính là một tộc lão của một đại gia tộc trong thành U Châu.
Đợi khi ông ta dứt lời, bốn tấm lệnh bài từ trong tay ông ta phá không bắn ra, bay về vị trí của bốn đại thư viện.
Thần sắc của tiền bối Đường Du mang vẻ nghiêm trọng, vung tay lên bắt lấy tấm lệnh bài, Chân nguyên truyền vào bên trong. Một giây sau, lệnh bài trong tay ngưng tụ thành một cột sáng màu đen vọt thẳng lên trời, vô cùng bắt mắt.
Cùng lúc đó, lệnh bài trong tay của các thư viện khác cũng đang bắt đầu bung ra ánh sáng.
Bốn tấm lệnh bài, bốn cột sáng nhưng chỉ có 2 màu, một đen một trắng. Dựa theo quy định rút thăm của những lần trước, đen đấu với đen, trắng đấu với trắng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, thấy vị trí của cột sáng màu đen khác chính là chỗ ngồi của thư viện Thanh Lộc kia.
“Thư viện Thanh Lộc!”
Thời gian dần trôi đi trong bầu không khí nóng bỏng tại đây, không biết từ lúc nào, âm thanh huyên náo ồn ào trên hội trường rộng lớn này bỗng biến thành những tiếng hò hét rung trời. Ngay sau đó, Lâm Nhất liền cảm nhận được, cả bề mặt của đỉnh núi này bắt đầu sôi sục cả lên.
“Người đó đến rồi sao?”
Lâm Nhất mở hai mắt ra, ngước lên nhìn liền thấy ở lối vào của hội trường, có một hàng người ngựa thần sắc lạnh lùng, mặt mang vẻ kiêu ngạo bước vào.
Người đi đầu mày kiếm mắt sáng như sao, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người trông lại vô cùng mảnh dẻ. Bên dưới lớp áo dài màu tím đang đón gió tung bay phần phật là cảm giác…
Quỷ, lạnh!
Trong đầu Lâm Nhất lập tức bật ra hai chữ này, loại thần sắc ma quỷ lão luyện kia hoàn toàn không giống khí chất mà một thiếu niên có thể có. Thần sắc lạnh lùng phảng phất như tất cả huyên náo phồn hoa của thế gian đều chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Dáng người gầy gò mỏng tang trông giống như một thanh quỷ đao bay ra từ địa ngục.
Lâm Nhất chưa từng gặp Tào Chấn, nhưng hắn có thể chắc chắn, người này chính là vương bài của thư viện Tử Lô, Tào Chấn đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang.
Không chỉ là Lâm Nhất, Giang Dật của thư viện Thanh Lộc, Bạch Ngọc Thần của thư viện Lưu Vân cùng với Tào Hưu của thư viện Bạch Ngọc đều nhìn chằm chằm vào người Tào Thần.
Người này một năm trước đã từng giết chết một tán tu cảnh giới Âm Huyền đại thành, đến nay tu vi rốt cuộc cao đến đâu, nếu như hắn ta không xuất chiêu thì chẳng có ai đoán ra được.
Danh tiếng của hắn ta ở bên ngoài cùng với sức nặng của mấy chữ Tào Thần Tuyệt Vân Đao đã cao hơn cả ba bọn họ gộp lại.
Tận mắt nhìn thấy người này, trong lòng ba người không khỏi run lên, không dám lơ là.
“Cuộc chiến giữa năm thư viện hai mươi năm một lần, quy tắc mọi người có lẽ đều đã rõ, vậy lão hủ sẽ nói sơ qua một lần nữa. Vòng thứ nhất, bốn thư viện sẽ đối đầu nhau, thư viện cuối cùng thắng cuộc sẽ bước vào vòng thứ hai, khiêu chiến thư viện Tử Lô quán quân của khoá trước. Vòng thứ nhất các thư viện chọn ra ba người tham gia ứng chiến, ba trận thắng hai là thắng chung cuộc. Còn về vòng thứ hai, đôi bên sẽ lựa chọn ra người mà mình cho là mạnh nhất để tham gia ứng chiến, người thắng cuộc của thư viện nào thì thư viện đó chính là thư viện chiến thắng cuối cùng!”
Sau khi người của thư viện Tử Lô an vị trên chỗ ngồi của mình, giữa không trung trên Diễn võ trường có một ông lão đáp xuống. Giọng của ông ta như tiếng chuông đồng, vang vọng khắp bốn phía, đinh tai nhức óc.
Người dẫn đoàn của các thư viện đều biết rõ ông lão này, chính là một tộc lão của một đại gia tộc trong thành U Châu.
Đợi khi ông ta dứt lời, bốn tấm lệnh bài từ trong tay ông ta phá không bắn ra, bay về vị trí của bốn đại thư viện.
Thần sắc của tiền bối Đường Du mang vẻ nghiêm trọng, vung tay lên bắt lấy tấm lệnh bài, Chân nguyên truyền vào bên trong. Một giây sau, lệnh bài trong tay ngưng tụ thành một cột sáng màu đen vọt thẳng lên trời, vô cùng bắt mắt.
Cùng lúc đó, lệnh bài trong tay của các thư viện khác cũng đang bắt đầu bung ra ánh sáng.
Bốn tấm lệnh bài, bốn cột sáng nhưng chỉ có 2 màu, một đen một trắng. Dựa theo quy định rút thăm của những lần trước, đen đấu với đen, trắng đấu với trắng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, thấy vị trí của cột sáng màu đen khác chính là chỗ ngồi của thư viện Thanh Lộc kia.
“Thư viện Thanh Lộc!”