*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùm!
Kiếm quang như trăng đánh vỡ thương mang của hắn ta gần như chỉ trong nháy mắt. Ngay sau đó, chùm sáng bạc ẩn chứa kiếm thế kia cuồn cuộn lao tới nuốt chửng thương mang của hắn ta.
Phụt!
Lộ Triển hộc ra một búng máu, tay cầm trường thương bị rách ra, máu chảy dọc theo mũi thương nhỏ xuống, toàn thân hắn ta chằng chịt vết thương, vô cùng thảm hại.
Thấy Lộ Triển bị thương, Tề Văn Hùng khẽ biến sắc, với sức một người e rằng khó có thể cản được Lâm Nhất, hắn ta lập tức nảy sinh ý định rút lui.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Vẻ lạnh lùng loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không cho hai người họ thời gian thở dốc, trở tay vung kiếm Táng Hoa lên. Kiếm quang sắc bén toả ra như gió lạnh thổi, lại như đoá hoa mai nở rộ trong bầu trời tuyết mùa đông.
Sương Hàn Vạn Lý!
Một nhát kiếm nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa khí lạnh thấu xương, chém đi như một cơn gió lớn.
Những nơi kiếm quang đi qua, tất cả mọi thứ đều bị đóng băng.
Lộ Triển và Tề Văn Hùng thôi động chân nguyên toàn thân, cố gắng ngăn cản khí lạnh buốt sắp thổi tới này, nhưng vì kiếm thế quá mạnh, kiếm ý quá hung tàn, họ chỉ chống đỡ được một lúc rồi hộc máu, văng ra xa.
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!
Kiếm thế toàn thân Lâm Nhất như lửa, hắn lập tức cầm kiếm Táng Hoa trong tay, chạy như điên trên mặt hồ.
Ầm ầm!
Trong lúc chạy, kiếm thế mênh mông khiến cho mặt hồ nổi lên từng đợt sóng lớn.
Hai người ngã xuống đất, bị luồng kiếm thế này chèn ép đến mức vẻ mặt cực kì khó coi, chỉ có thể cố gắng ngăn cản.
Một kiếm xuyên chín tầng mây, một kiếm quét ngang bốn phương, một kiếm chém dọc tám hướng, một kiếm chặt đứt mây trôi.
Mây giăng chín tầng, bốn phương tám hướng.
Lâm Nhất không hề nương tay, trong lúc chạy toát lên bá khí vô song, thi triển thức đầu tiên của Bá Kiếm.
Bùm!
Kiếm quang chói mắt như gió thu quét lá vàng, đánh Lộ Triển và Tề Văn Hùng văng ra xa. Khi họ lại ngước mắt lên nhìn về phía Lâm Nhất, trong đôi mắt ấy tràn đầy sợ hãi.
Thiếu niên này, người thiếu niên cầm kiếm này thật sự mạnh đến mức khó tin.
“Ha ha, các ngươi không tự tin thế cơ à?”
Vào lúc này, một giọng nói chói tai vang lên, Dương Hùng đã bình phục lại đứng dậy, cười lạnh lùng: “Ta biết hai người các ngươi vẫn còn át chủ bài chưa thi triển, đừng ôm lòng may mắn nữa. Nếu hôm nay không thể dập tắt ánh hào quang của hắn, bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì sau này chúng ta sẽ không sống yên ổn trong thư viện Thiên Phủ đâu!”
“Dập tắt ánh hào quang của ta?”
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, nhếch môi cười khẩy, không cho hai người thời gian suy xét, lạnh giọng quát: “Bắt ta quỳ xuống cầu xin tha thứ? Vậy hãy đỡ một kiếm của Lâm Nhất ta trước rồi nói sau!”
Bá khí trên người hắn vẫn chưa biến mất triệt để lại tăng vọt.
Bầu trời mây đen dày đặc, kiếm ý hoá thành những tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong tầng mây mênh mang.
Bùm!
Kiếm quang như trăng đánh vỡ thương mang của hắn ta gần như chỉ trong nháy mắt. Ngay sau đó, chùm sáng bạc ẩn chứa kiếm thế kia cuồn cuộn lao tới nuốt chửng thương mang của hắn ta.
Phụt!
Lộ Triển hộc ra một búng máu, tay cầm trường thương bị rách ra, máu chảy dọc theo mũi thương nhỏ xuống, toàn thân hắn ta chằng chịt vết thương, vô cùng thảm hại.
Thấy Lộ Triển bị thương, Tề Văn Hùng khẽ biến sắc, với sức một người e rằng khó có thể cản được Lâm Nhất, hắn ta lập tức nảy sinh ý định rút lui.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Vẻ lạnh lùng loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không cho hai người họ thời gian thở dốc, trở tay vung kiếm Táng Hoa lên. Kiếm quang sắc bén toả ra như gió lạnh thổi, lại như đoá hoa mai nở rộ trong bầu trời tuyết mùa đông.
Sương Hàn Vạn Lý!
Một nhát kiếm nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa khí lạnh thấu xương, chém đi như một cơn gió lớn.
Những nơi kiếm quang đi qua, tất cả mọi thứ đều bị đóng băng.
Lộ Triển và Tề Văn Hùng thôi động chân nguyên toàn thân, cố gắng ngăn cản khí lạnh buốt sắp thổi tới này, nhưng vì kiếm thế quá mạnh, kiếm ý quá hung tàn, họ chỉ chống đỡ được một lúc rồi hộc máu, văng ra xa.
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!
Kiếm thế toàn thân Lâm Nhất như lửa, hắn lập tức cầm kiếm Táng Hoa trong tay, chạy như điên trên mặt hồ.
Ầm ầm!
Trong lúc chạy, kiếm thế mênh mông khiến cho mặt hồ nổi lên từng đợt sóng lớn.
Hai người ngã xuống đất, bị luồng kiếm thế này chèn ép đến mức vẻ mặt cực kì khó coi, chỉ có thể cố gắng ngăn cản.
Một kiếm xuyên chín tầng mây, một kiếm quét ngang bốn phương, một kiếm chém dọc tám hướng, một kiếm chặt đứt mây trôi.
Mây giăng chín tầng, bốn phương tám hướng.
Lâm Nhất không hề nương tay, trong lúc chạy toát lên bá khí vô song, thi triển thức đầu tiên của Bá Kiếm.
Bùm!
Kiếm quang chói mắt như gió thu quét lá vàng, đánh Lộ Triển và Tề Văn Hùng văng ra xa. Khi họ lại ngước mắt lên nhìn về phía Lâm Nhất, trong đôi mắt ấy tràn đầy sợ hãi.
Thiếu niên này, người thiếu niên cầm kiếm này thật sự mạnh đến mức khó tin.
“Ha ha, các ngươi không tự tin thế cơ à?”
Vào lúc này, một giọng nói chói tai vang lên, Dương Hùng đã bình phục lại đứng dậy, cười lạnh lùng: “Ta biết hai người các ngươi vẫn còn át chủ bài chưa thi triển, đừng ôm lòng may mắn nữa. Nếu hôm nay không thể dập tắt ánh hào quang của hắn, bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì sau này chúng ta sẽ không sống yên ổn trong thư viện Thiên Phủ đâu!”
“Dập tắt ánh hào quang của ta?”
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, nhếch môi cười khẩy, không cho hai người thời gian suy xét, lạnh giọng quát: “Bắt ta quỳ xuống cầu xin tha thứ? Vậy hãy đỡ một kiếm của Lâm Nhất ta trước rồi nói sau!”
Bá khí trên người hắn vẫn chưa biến mất triệt để lại tăng vọt.
Bầu trời mây đen dày đặc, kiếm ý hoá thành những tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong tầng mây mênh mang.