Nhưng ông ta vừa dừng lại, còn chưa đứng vững thì giáp Thiên Viêm mang theo khí thế cuồn cuộn đã tấn công tới.
Ông lão áo đen phun ra một ngụm máu tươi, bị cú đấm này đánh bay ra ngoài, vô cùng chật vật.
Người vừa ra tay là Kim Dực, khi nãy hắn ta còn đang đứng chắp tay, không biết đã lặng lẽ ra tay từ bao giờ, khiến cho ông lão áo đen trở tay không kịp.
“Chết tiệt!”
Ông ta thầm thấy giận dữ, hai huynh đệ này quá gian xảo, một người thu hút sự chú ý của ông ta, một người khác thì âm thầm ra tay.
Ông ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Một ông già mà cũng dám ngông cuồng ở đây”.
Kim Dực cười khẩy, hoàn toàn không cảm thấy ra tay như thế có gì không ổn.
Kim Dực đột nhiên buông tay, lấy một tấm ngọc giản ra. Ngọc giản tản ra gợn sóng nhè nhẹ, hắn ta dán nó vào mi tâm, vô số tin tức lập tức xuất hiện.
Lúc buông ngọc giản xuống, hắn ta sa sầm mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Kim Triển đã lấy quả Xà Long đi tới cau mày hỏi.
Kim Dực lạnh lùng nói: “Gia tộc gửi tin đến, Kiếm Nô kia đi vào rồi, chúng ta vừa đi hắn cũng xuất hiện, chẳng những thế, hắn còn dùng một kiếm giết chết Lục Thông của Tiêu Vân Tông, cực kỳ hống hách”.
“Tự tìm đường chết!”
Kim Dực lập tức nổi giận, trầm ngâm nói: “Rõ ràng tên này là đang vả vào mặt chúng ta, chúng ta nói phải giết chết hắn, hắn bèn cho chúng ta một đòn phủ đầu”.
Trong mắt Kim Triển loé lên sát khí, hắn ta lạnh lùng nói: “Tên khốn chết tiệt, đừng để ta gặp được ngươi!”
Cùng lúc đó, trong một cái hồ gần cạn nước có tiếng la thảm thiết vang lên, huyết quang dâng trào.
Mấy chục tán tu liên tục kêu rên, khai triển thân pháp điên cuồng chạy trốn, không ngừng sử dụng lá bài tẩy của mình. Bình thường tán tu đều là những nhân vật khiến người khác rất đau đầu, con cháu tông môn gặp phải đều sẽ rất phiền phức.
Nhưng hôm nay lại đảo ngược, một đám tán tu bị truy đuổi tán loạn, ai cũng đang liều mạng, chỉ muốn vội vàng rời đi.
“Biết rõ thất đại tân tú ta đều đã vào mật cảnh mà đám người các người còn dám đi vào thừa nước đục thả câu, đúng là to gan”.
“Đã quá, Tần huynh, hai chúng ta thử so tài, xem ai giết được nhiều hơn đi!”
Phía sau đám người này là hai thanh niên cực kỳ kiêu ngạo, có ánh mắt sắc bén, bướng bỉnh khó thuần, tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ.
Đó là Tần Húc và Cổ Dương trong thất đại tân tú.
Tán tu Âm Dương đại thành hoàn toàn không thể chống lại hai người, dù là tán tu Âm Dương viên mãn gặp phải hai sát thần này cũng phải nhíu mày, không dám để lộ phong mang.
Quá đáng sợ!
Đây là thực lực của thất đại tân tú, tác chiến vượt cảnh giới với thực lực Âm Dương đại thành lại nhẹ nhàng tựa như uống nước. Bọn họ chính là tồn tại vô địch trong những người cùng cấp bậc, một bạt tai đã có thể đập chết một đám người.
Ông lão áo đen phun ra một ngụm máu tươi, bị cú đấm này đánh bay ra ngoài, vô cùng chật vật.
Người vừa ra tay là Kim Dực, khi nãy hắn ta còn đang đứng chắp tay, không biết đã lặng lẽ ra tay từ bao giờ, khiến cho ông lão áo đen trở tay không kịp.
“Chết tiệt!”
Ông ta thầm thấy giận dữ, hai huynh đệ này quá gian xảo, một người thu hút sự chú ý của ông ta, một người khác thì âm thầm ra tay.
Ông ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Một ông già mà cũng dám ngông cuồng ở đây”.
Kim Dực cười khẩy, hoàn toàn không cảm thấy ra tay như thế có gì không ổn.
Kim Dực đột nhiên buông tay, lấy một tấm ngọc giản ra. Ngọc giản tản ra gợn sóng nhè nhẹ, hắn ta dán nó vào mi tâm, vô số tin tức lập tức xuất hiện.
Lúc buông ngọc giản xuống, hắn ta sa sầm mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Kim Triển đã lấy quả Xà Long đi tới cau mày hỏi.
Kim Dực lạnh lùng nói: “Gia tộc gửi tin đến, Kiếm Nô kia đi vào rồi, chúng ta vừa đi hắn cũng xuất hiện, chẳng những thế, hắn còn dùng một kiếm giết chết Lục Thông của Tiêu Vân Tông, cực kỳ hống hách”.
“Tự tìm đường chết!”
Kim Dực lập tức nổi giận, trầm ngâm nói: “Rõ ràng tên này là đang vả vào mặt chúng ta, chúng ta nói phải giết chết hắn, hắn bèn cho chúng ta một đòn phủ đầu”.
Trong mắt Kim Triển loé lên sát khí, hắn ta lạnh lùng nói: “Tên khốn chết tiệt, đừng để ta gặp được ngươi!”
Cùng lúc đó, trong một cái hồ gần cạn nước có tiếng la thảm thiết vang lên, huyết quang dâng trào.
Mấy chục tán tu liên tục kêu rên, khai triển thân pháp điên cuồng chạy trốn, không ngừng sử dụng lá bài tẩy của mình. Bình thường tán tu đều là những nhân vật khiến người khác rất đau đầu, con cháu tông môn gặp phải đều sẽ rất phiền phức.
Nhưng hôm nay lại đảo ngược, một đám tán tu bị truy đuổi tán loạn, ai cũng đang liều mạng, chỉ muốn vội vàng rời đi.
“Biết rõ thất đại tân tú ta đều đã vào mật cảnh mà đám người các người còn dám đi vào thừa nước đục thả câu, đúng là to gan”.
“Đã quá, Tần huynh, hai chúng ta thử so tài, xem ai giết được nhiều hơn đi!”
Phía sau đám người này là hai thanh niên cực kỳ kiêu ngạo, có ánh mắt sắc bén, bướng bỉnh khó thuần, tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ.
Đó là Tần Húc và Cổ Dương trong thất đại tân tú.
Tán tu Âm Dương đại thành hoàn toàn không thể chống lại hai người, dù là tán tu Âm Dương viên mãn gặp phải hai sát thần này cũng phải nhíu mày, không dám để lộ phong mang.
Quá đáng sợ!
Đây là thực lực của thất đại tân tú, tác chiến vượt cảnh giới với thực lực Âm Dương đại thành lại nhẹ nhàng tựa như uống nước. Bọn họ chính là tồn tại vô địch trong những người cùng cấp bậc, một bạt tai đã có thể đập chết một đám người.