Ầm!
Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.
Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.
Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.
Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.
“Chết rồi sao?”
Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.
Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.
“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”
“Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.
Chiếm lợi?
Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.
Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.
Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.
Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.
Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.
Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể giết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.
Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.
Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?
“Chắc là còn sống”.
Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.
Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.
“Ngươi có ý gì?”
Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”
“Chương Bình sư đệ, đừng kích động...”
Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can.
Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.
Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.
Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.
Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.
“Chết rồi sao?”
Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.
Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.
“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”
“Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.
Chiếm lợi?
Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.
Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.
Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.
Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.
Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.
Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể giết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.
Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.
Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?
“Chắc là còn sống”.
Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.
Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.
“Ngươi có ý gì?”
Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”
“Chương Bình sư đệ, đừng kích động...”
Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can.