Đối với những yêu nghiệt cỡ như bọn họ mà nói, bọn họ không thiếu tài nguyên, cũng không ao ước vị trí đệ tử nòng cốt của cấp bá chủ. Nhưng nếu như có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách bằng lòng chỉ điểm cho bọn họ, là ai cũng đều sẽ thấy động lòng.
Nếu như có thể có được Tôn giả thất Phách chỉ điểm, vậy tốc độ tu hành chắc chắn là ngày đi ngàn dặm, lớn mạnh vượt bậc. Nếu may mắn hơn một chút, nói không chừng trong tháng cuối cùng sẽ có đột phá, thoát thai hoán cốt mà tăng tiến lên một tầng mới.
Vốn là châu đứng đầu của cổ vực Nam Hoa, số lượng nhân tài trong lãnh thổ Lôi Châu nhiều vô kể, những châu khác khó lòng mà bì kịp được.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều lời đồn, một số thành chính lớn khác đều có thế lực cấp bá chủ đến ở, bọn họ mở tiệc mời quần hùng, chiêu mộ yêu nghiệt.
Chẳng qua những yêu nghiệt này đều có ánh mắt cao hơn đầu, không phải thế lực bá cấp bá chủ nào cũng có thể lọt được vào mắt của bọn họ, Tử Nguyệt Động Thiên đương nhiên không cần nói, đó là bá chủ xếp hàng thứ nhất, chẳng có ai sẽ lựa chọn từ chối cả.
Nếu không vào được Tử Nguyệt Động Thiên, vậy kém hơn nữa thì cũng phải là Thiêu Yêu Các, hoặc giả là Bắc Tuyết Sơn Trang.
Thực lực của hai đại bá chủ này mặc dù kém hơn Tử Nguyệt Động Thiên một chút, nhưng cũng vượt xa các thế lực cấp bá chủ khác, ví như Thanh Mộc Các, Càn Vân Tông, Huyền Dương Điện.
Lần này, ba đại bá chủ đồng thời tụ hội tại thành Thiên Lăng, có thể đoán ra được nó có sức hấp dẫn đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, hai người Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm lúc nào thì mới trở về.
Đến nay Thất tú Thiên Lăng đã có năm người quay về rồi, chỉ còn lại hai người kia là chưa thấy đâu mà thôi.
Hai người cũng là những yêu nghiệt có thực lực mạnh nhất trong Thất tú Thiên Lăng, bọn họ chính là nhân vật dẫn đầu trong cùng thế hệ của thành Thiên Lăng, hai năm trước bọn họ đã lần lượt đánh bại yêu nghiệt nội bảng Hướng Thiên Hà.
Nhất là Sở Mộ Viêm của Tiêu Vân Tông, năm đó hắn ta đại thắng Hướng Thiên Hà, khí phách hào hoa phong nhã, một người một thương đi đến Bắc Tuyết Sơn Trang muốn khiêu chiến với Nam Cung Vãn Ngọc.
Mà Nam Cung Vãn Ngọc là nhân vật cỡ nào, hắn ta chính là thiên tài đệ nhất trong kiếm đạo của cổ vực Nam Hoa, chưa tiến vào Tử Phủ đã tham ngộ ra Tiên Thiên kiếm ý. Trong khoá Quần long thịnh yến lần trước, chẳng qua mới mười bảy tuổi mà đã vô cùng nổi bật, xếp vào hạng mười người đứng đầu, trở thành một trong những tinh anh hàng đầu.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, đương nhiên không cần phải nói, thực lực sớm đã mạnh đến mức sâu không lường được.
Không có gì để nghi ngờ, trận chiến này chắc chắn sẽ là Sở Mộ Viêm thua cuộc.
Tuy nói là hắn ta thua, nhưng vẫn thua một cách có khí phách, đỡ ba mươi hai nhát kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc mới bị hạ gục. Điều này lập tức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trong những năm qua có không biết bao nhiêu người thách đấu với Nam Cung Vãn Ngọc, những người còn sống có thể đỡ được một nhát kiếm của hắn ta đã đủ kiêu ngạo.
Những người có thể đỡ được mười nhát kiếm thì như lông phượng củ ấu, ít càng thêm ít. Sở Mộ Viêm đỡ ba mươi nhát kiếm mới thua, có thể nói là đáng kinh ngạc, từ đó trở nên nổi tiếng, vang dội bốn phương, có danh vọng rất cao trong giới nhân tài kiệt xuất ở thành Thiên Lăng, chỉ cần một câu nói sẽ có vô số tuỳ tùng nghe theo lệnh hắn ta.
Trần Tử Ngọc cũng rất mạnh, không thua kém gì Sở Mộ Viêm, hắn ta luôn khiêm tốn, rất ít khi ra tay.
Nhưng một khi ra tay thì rất hiếm khi thua cuộc.
Nếu như có thể có được Tôn giả thất Phách chỉ điểm, vậy tốc độ tu hành chắc chắn là ngày đi ngàn dặm, lớn mạnh vượt bậc. Nếu may mắn hơn một chút, nói không chừng trong tháng cuối cùng sẽ có đột phá, thoát thai hoán cốt mà tăng tiến lên một tầng mới.
Vốn là châu đứng đầu của cổ vực Nam Hoa, số lượng nhân tài trong lãnh thổ Lôi Châu nhiều vô kể, những châu khác khó lòng mà bì kịp được.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều lời đồn, một số thành chính lớn khác đều có thế lực cấp bá chủ đến ở, bọn họ mở tiệc mời quần hùng, chiêu mộ yêu nghiệt.
Chẳng qua những yêu nghiệt này đều có ánh mắt cao hơn đầu, không phải thế lực bá cấp bá chủ nào cũng có thể lọt được vào mắt của bọn họ, Tử Nguyệt Động Thiên đương nhiên không cần nói, đó là bá chủ xếp hàng thứ nhất, chẳng có ai sẽ lựa chọn từ chối cả.
Nếu không vào được Tử Nguyệt Động Thiên, vậy kém hơn nữa thì cũng phải là Thiêu Yêu Các, hoặc giả là Bắc Tuyết Sơn Trang.
Thực lực của hai đại bá chủ này mặc dù kém hơn Tử Nguyệt Động Thiên một chút, nhưng cũng vượt xa các thế lực cấp bá chủ khác, ví như Thanh Mộc Các, Càn Vân Tông, Huyền Dương Điện.
Lần này, ba đại bá chủ đồng thời tụ hội tại thành Thiên Lăng, có thể đoán ra được nó có sức hấp dẫn đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, hai người Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm lúc nào thì mới trở về.
Đến nay Thất tú Thiên Lăng đã có năm người quay về rồi, chỉ còn lại hai người kia là chưa thấy đâu mà thôi.
Hai người cũng là những yêu nghiệt có thực lực mạnh nhất trong Thất tú Thiên Lăng, bọn họ chính là nhân vật dẫn đầu trong cùng thế hệ của thành Thiên Lăng, hai năm trước bọn họ đã lần lượt đánh bại yêu nghiệt nội bảng Hướng Thiên Hà.
Nhất là Sở Mộ Viêm của Tiêu Vân Tông, năm đó hắn ta đại thắng Hướng Thiên Hà, khí phách hào hoa phong nhã, một người một thương đi đến Bắc Tuyết Sơn Trang muốn khiêu chiến với Nam Cung Vãn Ngọc.
Mà Nam Cung Vãn Ngọc là nhân vật cỡ nào, hắn ta chính là thiên tài đệ nhất trong kiếm đạo của cổ vực Nam Hoa, chưa tiến vào Tử Phủ đã tham ngộ ra Tiên Thiên kiếm ý. Trong khoá Quần long thịnh yến lần trước, chẳng qua mới mười bảy tuổi mà đã vô cùng nổi bật, xếp vào hạng mười người đứng đầu, trở thành một trong những tinh anh hàng đầu.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, đương nhiên không cần phải nói, thực lực sớm đã mạnh đến mức sâu không lường được.
Không có gì để nghi ngờ, trận chiến này chắc chắn sẽ là Sở Mộ Viêm thua cuộc.
Tuy nói là hắn ta thua, nhưng vẫn thua một cách có khí phách, đỡ ba mươi hai nhát kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc mới bị hạ gục. Điều này lập tức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trong những năm qua có không biết bao nhiêu người thách đấu với Nam Cung Vãn Ngọc, những người còn sống có thể đỡ được một nhát kiếm của hắn ta đã đủ kiêu ngạo.
Những người có thể đỡ được mười nhát kiếm thì như lông phượng củ ấu, ít càng thêm ít. Sở Mộ Viêm đỡ ba mươi nhát kiếm mới thua, có thể nói là đáng kinh ngạc, từ đó trở nên nổi tiếng, vang dội bốn phương, có danh vọng rất cao trong giới nhân tài kiệt xuất ở thành Thiên Lăng, chỉ cần một câu nói sẽ có vô số tuỳ tùng nghe theo lệnh hắn ta.
Trần Tử Ngọc cũng rất mạnh, không thua kém gì Sở Mộ Viêm, hắn ta luôn khiêm tốn, rất ít khi ra tay.
Nhưng một khi ra tay thì rất hiếm khi thua cuộc.